Bạch Tinh Nhiên cảm thấy cơ thể mình nâng lên cao, cô sợ hãi hét khẽ, từ sau khi Chu tiểu thư đến, đây là nụ cười đầu tiên của cô.
Cô ôm cổ Nam Cung Thiên Ân, cười hì hì nói: "Anh mau thả em xuống, em sợ độ cao".
"Vậy anh phải khắc phục chứng sợ độ cao của em", Nam Cung Thiên Ân bế cô về phòng ngủ, đặt cô lên giường.
Nam Cung Thiên Ân cúi dầu định hôn cô, Bạch Tinh Nhiên lại giơ tay ngăn lại: "Nghỉ ngơi dưỡng sức như đã hứa đâu? Một phát ăn ngay đâu?".
Nam Cung Thiên Ân hậm hực dừng nụ hôn lại, trở mình nằm sang một bên thở dài: "Anh đã dưỡng sức lâu thế rồi, còn muốn anh dưỡng đến lúc nào?".
"Sắp rồi, dưỡng thêm tuần nữa", Bạch Tinh Nhiên vỗ má anh an ủi.
"Còn phải dưỡng một tuần?".
"Đúng, một tuần nữa là thời kỳ nguy hiếm của em, khả năng rất cao".
"Thật không?".
"Sao anh lại học câu cửa miệng của em?", Bạch Tinh Nhiên cười nói.
Lần này cô nhất định phải tìm đúng cơ hội, cố hết sức một lần có luôn, việc Chu tiếu thư vào ở càng
khiến cô quyết tâm hơn.
Chu tiếu thư muốn chơi xấu với cô, vậy cô phải dùng đứa con trói buộc Nam Cung Thiên Ân trước khi cô ta kịp cướp anh, Tô Tích và Diêu Mỹ nói đúng, cô không thế cứ hiền lành mãi được, đế mặc cho người khác thích làm gì thì làm.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Cô bất giác rúc vào lòng Nam Cung Thiên Ân, khẽ khàng nói trong lồng ngực anh: "Chồng ơi, anh vẫn muốn đế em sinh con cho anh sao?".
"Đương nhiên", Nam Cung Thiên Ân nâng cằm cô lên: "Không phải đã nói với em rồi sao? Chu Chu đã là quá khứ rồi, em không phải lo anh có quan hệ gì với cô ấy cả".
"Không, em không yên tâm", Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Vậy em muốn thế nào mới chịu tin?".
"Đợi vết thương của cô ta lành thì đưa cô ta đi", Bạch Tinh Nhiên không yên tâm Nam Cung Thiên Ân, càng không yên tâm Chu tiểu thư kia, cô chí biết tình dầu là khó quên nhất.
Nam Cung Thiên Ân nghe thấy cô nói vậy thì hơi do dự nói: "Giờ cô ấy không có chỗ ở, nếu anh đuổi cô ấy đi thì cô ấy sẽ lưu lạc đầu đường mất".
Bạch Tinh Nhiên vốn định hỏi Chu tiếu thư rốt cuộc đã gặp chuyện gì, nhưng lại không muốn nhắc nhiều đến cô ta, chí đành nhịn không hỏi.
Cô đoán được Nam Cung Thiên Ân sẽ không nỡ đuổi cô ta đi, thực ra cô cũng chỉ nói thăm dò chút thôi, cô lại vùi mặt vào lòng anh, không nói gì.
Nam Cung Thiên Ân cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô một cái, cũng không nói gì.
Bạch Tinh Nhiên rất may mắn vì mình còn có thế ngủ trong lòng Nam Cung Thiên Ân, rất may mắn vì anh không như Lâm An Nam đột nhiên rời đi, khiến cô trở tay không kịp. Suy nghĩ cô rối bời, cũng không biết qua bao lâu cô mới thiếp đi.
Trong đêm, Bạch Tinh Nhiên bị tiếng hét chói tai đánh thức, cùng bị làm bừng tính với cô còn có Nam Cung Thiên Ân, khi cô còn chưa hiếu chuyện gì, Nam Cung Thiên Ân đã vén
chăn lên lao ra khỏi phòng ngủ, ngoài cửa chí còn lại âm thanh cạch cạch.
Cô ngồi đơtrên giường một lúc lâu mới mơ màng hiếu ra, sau đó xuống giường đi xuống tầng hai.
Nam Cung Thiên Ân lao vào phòng ngủ của Chu Chu, đúng lúc thấy cảnh tượng đáng sợ là Chu Chu ngã ra đất, anh giật mình, vội vàng tiến lên đỡ cô ta từ dưới đất dậy quan tâm hỏi: "Chu Chu, em sao thế? Sao lại ngã xuống giường?".
Chu Chu vốn đang nhắm mắt vung tay chân loạn xạ, nghe thấy giọng Nam Cung Thiên Ân thì ngay lập tức lao vào lòng anh khóc nức nở.
"Ngoan, không sợ, anh ở đây", Nam Cung Thiên Ân ôm cô ta, xoa tóc cô ta: "Sao thế? Có phải gặp ác mộng không?".
Chu Chu vẫn gục trong lòng anh gào khóc, sợ hãi không thôi: "Thiên Ân, em mơ thấy mẹ em bắt em về, em sợ lắm...".
"Không sợ, bà ta sẽ không tìm được đến đây đâu", Nam Cung Thiên Ân vỗ về vai cô ta.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Em sợ, em sợ lắm, làm sao đây?", Chu Chu khóc như mưa ôm chặt lấy anh: "Thiên Ân, có thế đừng rời xa em không? Em ngủ không được, em sợ lắm...".
Nam Cung Thiên Ân bất đắc dĩ gật đầu: "Được, anh không đi, anh ở đây với em".
Dồ dành mãi Chu Chu cuối cùng cũng yên tĩnh lại, chí có điều hai tay vẫn ôm chặt lấy Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân dịu dàng nói: "Được rồi, anh bế em lên giường đi nghỉ nhé".
Chu Chu lại càng ôm chặt cơ thế anh hơn, nghẹn ngào trong lòng anh nói: "Thiên Ân, nếu mẹ em tiếp tục ép em gả cho lão già họ Lý kia thì làm sao? Gả cho gã đàn ông như vậy, em thà chết còn hơn".
"Sẽ không đâu, hôm nào đó anh sẽ đi tìm bà ta nói chuyện", Nam Cung Thiên Ân nói.
Chu Chu gật đầu: "Cảm ơn anh, Thiên Ân, nếu không phải có anh thì em thực sự không biết phải làm sao".
"Cảm ơn gì chứ, đây là việc anh nên làm", Nam Cung Thiên Ân kiên nhẫn khuyên giải cô ta.
"Em thực sự không hiểu, trên đời này sao lại có người mẹ mê tiền như vậy", Chu Chu rưng rưng nói: "Lúc đầu bà ấy vừa nghe nói anh muốn lấy em thì ngay lập tức bảo em về Châu Thành, còn nhận căn biệt thự to như vậy của anh. Sau đó nghe thấy người khác nói phụ nữ gả cho anh không sống được quá một tháng thì ngay lập tức lừa em ra nước ngoài. Thiên Ân, lúc đầu nếu không phải bà ấy lừa em ra nước ngoài, giấu giấy tờ của em, thì dù thế nào em cũng sẽ không rời xa anh".
Không chỉ Nam Cung Thiên Ân ôm cô ta kinh ngạc, mà đến cả Bạch Tinh Nhiên đang sượng sùng đứng ở cửa không vào được cũng sửng sốt.
Năm ấy cô ta biến mất thì ra không phải cô ta sợ bệnh của Nam Cung Thiên Ân, mà là mẹ cô ta lừa cô ta ra nước ngoài ư? Còn bị tịch thu giấy tờ khiến cô ta không thể về nước?
"Em nói gì? Lúc đầu em bị mẹ em ép ra nước ngoài?", Nam Cung Thiên Ân kinh ngạc hỏi.
Chu Chu gật đầu: "Đúng vậy, nếu không thì sao em có thể đột nhiên biến mất chứ? Thiên Ân, anh quên lời hứa của chúng ta rồi ư? Chúng ta phải ở bên nhau cả đời, dù sinh lão bệnh tử".
Chu Chu gật đầu: "Đúng vậy, nếu không thì sao em có thế đột nhiên biến mất chứ? Thiên Ân, anh quên lời hứa của chúng ta rồi ư? Chúng ta phải ở bên nhau cả đời, dù sinh lão bệnh tử".
"Thì ra bà ấy vội vàng nhốt em ờ nước ngoài là muốn dùng em làm công cụ kiếm tiền, chỉ cần đối phương có tiền thì có là lão già cũng không đế ý", cô ta chua chát khẽ hít một hơi: "Em thực sự nghi ngờ mình rốt cuộc có phải con ruột của bà ấy không".
Nam Cung Thiên Ân nghe lời cô ta nói, đột nhiên nghĩ đến Bạch Tinh Nhiên có số phận cũng gập ghềnh như cô ta.