“Đó không phải tiền của chúng ta, đương nhiên phải tiêu tiết kiệm rồi
Tiểu Ý phản bác: “Nhưng anh rể đã nói giờ chúng ta là người một nhà, không cần
khách sáo”.
Chu Tuệ giơ tay lên vỗ đầu cậu bé một cái tỏ vẻ cảnh cáo, Tiểu Ý bĩu môi, không
dám nói nữa.
Sau khi mua xong đồ, Chu Tuệ nói không được để Tiểu Ý mệt quá muốn dẫn cậu bé
về nghỉ, Bạch Tinh Nhiên chỉ đành bảo tài xế đưa họ về trước.
“Chị ơi, chị không về à?”, Tiểu Ý hỏi.
“Mai phải về nước rồi, chị muốn đi dạo một mình thêm”.
“Chị ơi, em muốn đi với chị”.
“Không được, mau theo mẹ về nhà nghỉ ngơi, Chu Tuệ dất cậu bé qua, nói với Bạch
Tinh Nhiên: “Vậy con phải cẩn thận chút, đừng đi lạc.
“Yên tâm đi, con không ngốc thể”, Bạch Tinh Nhiên tiền họ lên xe, vẫy tay tạm
biệt họ. Nhìn họ rời đi rồi mới xoay người tiếp tục dạo phố.
Cô lượn một vòng ở khu quần áo phía trước, sau khi mua cho Tiểu Ý một bộ, thì lại
chọn cho Nam Cung Thiên Ân một chiếc áo len. Khi cô đi qua khu vực dành riêng
cho trẻ em, thì ánh mắt bị chiếc vảy trên người mẫu thu hút.
Cô không kiềm được mà bước vào, quan sát tỉ mỉ chiếc váy đáng yêu này, sau đó
dùng tiếng Anh hỏi giá.
Nhân viên cười tủm tỉm nói với cô, cái váy này là có các cỡ trước ba tuổi, hỏi cô con
mấy tuổi rồi.
Bạch Tinh Nhiên giật mình, con cô mấy tuổi rồi…
Con cô chẳng mấy mà được sáu tháng rồi, nhưng cô không biết phải lúc nào mình
mới tìm được nó, không biết mình phải mua cỡ nào.
Nhân viên nói với cô chiếc váy này đang giảm 70% sự kiện kỷ niệm cửa hàng, cô
nhìn giả, không đất lắm. Song cô vẫn lịch sự lắc đầu với nhân viên, sau đó xoay
người rời đi.
Để không khiến bản thân khó chịu, cô thường sẽ tránh khu vực đồ trẻ em, sau khi
cô ra khỏi cửa hàng thì nhanh chân đi về phía thang máy, bước chân nhanh đến
mức như bỏ trốn.
Đến tận khi ra khỏi trung tâm thương mại cổ mới thở phào, ngẩng đầu nhìn mặt
trời ấm áp trên đỉnh đầu, định khiến tâm trạng mình vui tươi trở lại.
Khi cô cúi đầu, bên hông đột nhiên bị cái gì đó vòng vào, cô giật mình, sau khi nhìn
thấy cánh tay đàn ông thì định hét lên theo bản năng. Song không đợi cô kêu thì
miệng cũng đã bị người ta bịt lại.
Cô bị người đó kéo vào con ngõ nhỏ cạnh trung tâm thương mại, tưởng gặp phải
cướp cô bắt đầu lo lắng, vừa giãy giụa vừa phát ra tiếng kháng nghị ưm, ưm từ
miệng.
Đến tận khi bên tai vang lên âm thanh quen thuộc: “Tinh Nhiên, là anh”.
Bạch Tinh Nhiên sững sờ, cánh tay trên miệng và hông buông lỏng, cô ngay lập tức
xoay người lại, ngạc nhiên quan sát người đàn ông trước mặt. Mãi mới lập bắp hỏi:
“An Nam, sao anh lại ở đây?”.
Đây là nước Pháp đó, anh ta chẳng phải ở Anh sao? Hơn nữa lại còn trùng hợp gặp cô?
Lâm An Nam lúc này mặc dù trông hơi tiều tụy hơn trước, nhưng có vẻ sống cũng
thoải mái, trên người mặc và đeo toàn đồ hàng hiệu. Cũng đúng, bố mẹ Lâm An
Nam chỉ thừa nhận sẽ đưa anh ta ra nước ngoài, vĩnh viễn không để anh ta về Châu
Thành, nhưng không nói sẽ khiến anh ta tự sinh tự diệt ở nước ngoài. Nhà họ Lâm
giàu có vậy, sao có thể khiến anh ta chịu khổ ở ngoài chứ
“Biết em sẽ đến Pháp, nên anh cố tình từ Anh đến gặp em”, Lâm An Nam có vẻ hơi
hưng phấn.
Cuối cùng cũng đợi được lúc cô đi một mình, anh ta còn sợ mình không có cơ hội
mặt đối mặt nói chuyện với cô chứ.
Đầu óc Bạch Tinh Nhiên trống rỗng, nhìn chăm chăm anh ta hỏi: “Anh tìm em làm gì?”.
“Em nói xem?”, Lâm An Nam cười khẽ nói: “Anh nghe nói em bị Nam Cung Thiên
Ân giam lỏng rồi, vẫn không liên lạc được với em, khó khăn lắm mới nghe ngóng
được em sẽ đến Pháp…
“An Nam”, Bạch Tinh Nhiên ngắt lời anh ta, trên mặt toàn là áy náy, cô ngập
ngừng há miệng: “Em… em kết hôn với Nam Cung Thiên Ân rồi”.
“Hôn nhân như vậy không tính”.
“Không, lần này là kết hôn thật”.
“Không thể nào”, Lâm An Nam ngắt lời cô, mỉm cười nói: “Em đã nói em bằng
lòng gả cho anh, bằng lòng sống cả đời với anh, hơn nữa chúng ta còn tuyên thệ
trước mặt linh mục, trao nhẫn cho nhau, em xem anh giờ vẫn còn đeo nhẫn em
tặng anh này”.
Anh ta giơ tay trái lên, trên ngón áp út quả nhiên đeo chiếc nhẫn hôm đó cô đeo
cho anh ta trong lễ cưới.
“Tinh Nhiên, em yên tâm, anh sẽ nghĩ cách để cứu em khỏi anh ta, hơn nữa anh đã
nghĩ được cách tốt rồi, anh tin không lâu nữa, chúng ta có thể về lại bên nhau, kiên
nhẫn đợi anh được không?”.
“An Nam”, sự áy náy trong lòng Bạch Tinh Nhiên càng sâu sắc hơn, mặc dù không
nỡ nhưng cô vẫn cố gắng nói: “Xin hãy quên em đi, sống thật tốt ở nước ngoài”.
“Tại sao?”.
“Em..”, Bạch Tinh Nhiên cắn rằng: “Em thực sự đã kết hôn với Nam Cung Thiên
Ân rồi, chắc anh biết trong lòng em vẫn luôn nhớ về anh ấy, em muốn ở bên anh
ấy… em xin lỗi, em..
“Nhưng ngày trước lúc anh đến căn gác nhỏ đón em, em đã hứa sẽ gả cho anh, nếu
không có anh thì em đã bị hai mẹ con kia ngược đãi chết rồi, chẳng lẽ em quên hết
rồi sao? Em đã quên lời hứa với anh ư?”.
“Xin lỗi anh.” ngoài ba chữ này, Bạch Tinh Nhiên không biết mình còn có thể nói gì.
Lâm An Nam nói không sai, lúc đầu chính vì cô đã hứa sẽ gả cho anh ta, nên anh ta
mới cứu cô ra khỏi tay Hứa Nhã Dung. Nhưng giờ cô lại bội ước, cũng chỉ có thể bội ước.
“Xin lỗi, An Nam, em đã không giữ lời. Anh cứ coi như em là người không giữ chữ
tín, vong ân phụ nghĩa đi, vì giờ em đã là vợ Nam Cung Thiên Ân rồi, không về bên
anh được nữa.
“Sao cô lại ti tiện như vậy được?”, Lâm An Nam tức giận bóp cầm cô, đẩy cô vào
tường, trừng cô nghiên răng nghiến lợi nói: “Tôi mới đi có mấy tháng mà cô đã gả
cho anh ta rồi? Cô sốt ruột muốn kiếm đường lui cho mình vậy sao? Cô tưởng tôi cứ
thế xong đời sao? Tôi nói cho cô biết, không hề! Lâm An Nam tôi sẽ không dễ dàng
gục như vậy. Tôi không về nước cũng có thể sống rất tốt, cũng có thể cho cô một
cuộc sống tốt…
“An Nam, anh buông em ra đã!” Bạch Tinh Nhiên khó chịu cau mày.
Cầm cô bị Lâm An Nam bóp đau, lưng tựa vào bức tường cứng ngắc, dưới sự lác
mạnh kích động của anh bị ma sát đến phát đau.
Lâm An Nam không buông cô ra, thậm chí còn
bóp chặt cô hơn: “Tại sao? Tôi đối xử với cô không đủ tốt ư? Đối xử với mẹ cô, em
trai em không đủ tốt ư? Tại sao lại ngả vào lòng Nam Cung Thiên Ân? Tại sao?”.
“Vì em yêu anh ấy!”, Bạch Tinh Nhiên khẽ hét: “Xin lỗi, em yêu anh ấy……….
“Cô đúng là đồ đê tiện!”, Lâm An Nam tức tối nâng cao cầm cô, sau đó cúi đầu hôn
vào môi cô
Bạch Tinh Nhiên không ngờ anh ta sẽ hôn mình, hết cả hồn, vừa giãy giụa chống
cự vừa sốt ruột nói: “Lâm An Nam, xin anh đừng như vậy nữa, chúng ta không có
cơ hội nữa rồi…
“Tại sao không thể? Chỉ vì anh ta có tiền hơn tôi ư?”, anh ta hôn thật mạnh, gặm
môi cô đến mức đau đớn.
Bạch Tinh Nhiên nhịn đau đập vai anh ta: “Không phải vì tiền, ưm…”
“Vậy vì cái gì?”.
“Em đã nói đó là vì yêu…
“Anh ta tổn thương cô như vậy, cô vẫn yêu anh ta?” Lâm An Nam buông mỗi cô ra,
ánh mặt lườm cô như có thể phun ra lửa: “Anh ta tổn thương cô chẳng lẽ ít hơn tôi
sao? Tại sao cô yêu anh ta mà không yêu tôi?”.
Anh giật chiếc túi cô nắm chặt trong tay, lấy chiếc áo len màu trắng Bạch Tinh
Nhiên vừa mua ra: “Không ngờ cô còn mua áo cho anh ta? Chơi đùa trên phố nước
Pháp với anh ta, cười không ngừng? Cô còn liêm sỉ không?”.
Lâm An Nam quẳng chiếc áo len vào mặt cô.
Bạch Tinh Nhiên đau đến mức nhắm mắt lại, áo len rơi xuống đất.
Cô trợn trừng nhìn anh ta, cuối cùng cũng hiểu tại sao hôm đó cô cứ có cảm giác
phía sau hình như có đôi mắt cứ nhìn chăm châm vào mình, thì ra anh ta đang
theo dõi mình.