"Anh ấy nói chị và anh rể An Nam chỉ là chơi đồ hàng thôi, không phải cưới nhau thật, rồi nói con chỉ có một người anh rể tên là Nam Cung Thiên Ân".
"Con...”, Chu Tuệ tức tốc nói:
"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được nói những lời này với Thiên Ân thiếu gia, không được nhắc đến Lâm An Nam trước mặt cậu ta, con như vậy là muốn hại chết chị con và con sao?".
"Mẹ nói gì thế, anh rể không nhỏ nhen như mẹ nghĩ đâu".
"Chỉ là con chưa nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh rể con thôi,
cậu ta... .
"Được rồi mẹ...”, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười cắt ngang những lời nói lo lắng của mẹ mình, vồ vào mu bàn tay bà ấy nói:
"Mẹ cũng đừng trách Tiếu Ý nữa, Tiếu Ý còn nhỏ chưa hiếu gì cả, với lại Tiếu Ý nói cũng đúng, Thiên Ân thiếu gia không đáng sợ như mẹ nghĩ đâu".
"Cậu ta đã ép nhà họ Bạch đến mức đó rồi còn không đáng sợ sao?”. truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
chuyện cho cậu ta rồi".
Chu Tuệ hít nhẹ một hơi:
"Khi đó cậu ta không nói gì cả, cũng không biết cậu ta có tin hay không, hôm nay là lần thứ ba mẹ gặp cậu ta, cậu ta nói muốn đưa mẹ và Tiếu Ý đi gặp con, mẹ còn tưởng...”.
Bà ấy rút một tờ giấy ăn lên lau mồ hôi trên trán:
"Tinh Nhiên, con mau nói với mẹ đây không phải là giấc mơ đi, nói cho mẹ biết đây không phải là thủ đoạn trả thù chúng ta của cậu ta đi...”.
"Mẹ, đây không phải mơ đâu", Bạch Tinh Nhiên đi vòng qua, ôm chặt vai mẹ mình nói:
"Đều là con không tốt, đã khiến mẹ và Tiếu Ý nhiều lần phải hoảng sợ, nhưng mẹ yên tâm, Nam Cung Thiên Ân thật sự
đã tha thứ cho con rồi, chứ không phải là thủ đoạn trả thù gì đâu".
Bạch Tinh Nhiên không thể không thừa nhận, vừa nãy khi nghe Chu Tuệ nói vậy, trong lòng cô lại cũng giật thót.
Sao cô chưa bao giờ nghĩ đây sẽ là thủ đoạn mà Nam Cung Thiên Ân cố tình giả vờ nhỉ? Là vì cô đã quá tin tưởng Nam Cung Thiên Ân rồi sao?
Không, Nam Cung Thiên Ân sẽ không làm như vậy, cũng không cần thiết phải làm như thế.
Anh muốn trả thù cô, tiếp tục nhốt cô ở trong căn biệt thự nhỏ, mặc kệ sự sống chết của Tiếu ý là được mà? Đâu phải tốn nhiều công sức như vậy?
"Mẹ, Nam Cung Thiên Ân không
phải là người không biết phải trái đâu, mẹ đừng tự dọa mình như vậy nữa được không?".
"Thật không con?".
"Thật mà", Bạch Tinh Nhiên cười tươi nâng sợi dây chuyền kim cương trên cổ cô lên:
"Mẹ xem này, đây là món quà sáng nay anh ấy tặng con, nhìn cũng biết là anh ấy đã chọn rất kỹ càng, với lại bệnh tình của Tiếu Ý chẳng phải đã khỏi rồi sao? Còn cho hai người một căn nhà lớn như thế đế dưỡng bệnh nữa".
"Xem ra cậu ta đã tin lời của mẹ rồi", Chu Tuệ tự nói một câu.
Bạch Tinh Nhiên ngồi nói chuyện với mẹ mình hơn một tiếng đồng hồ, lại chơi cùng Tiếu Ý một lát rồi cũng
đến giờ đi ngủ.
Tiểu Ý bám lấy Bạch Tinh Nhiên nói:
"Chị, lâu lắm chưa được ngủ với chị rồi, tối nay em muốn ngủ với chị".
Bạch Tinh Nhiên cưng nựng xoa đầu cậu bé:
"Được".
"E hèm...”, phía cầu thang vang lên một tiếng hắng nhẹ, Nam Cung Thiên Ân vừa đi xuống dưới tầng vừa lên tiếng:
"Tiểu Ý, sau này chị chỉ được ngủ với anh rể, đây là quy định nhé".
"Vì sao chứ, người ta muốn ngủ với chị cơ".
"Anh còn muốn hơn cả em ấy", Nam Cung Thiên Ân tóm lấy cánh tay cậu bé, dùng thái độ ra lệnh nói:
"Em
còn dám không nghe lời, sau này sẽ không cho em gặp mặt chị em nữa".
Bạch Tinh Nhiên không nhìn tiếp được nữa lên tiếng nói:
"Thiên Ân, anh đừng như vậy mà, chỉ một buổi tối thôi"
"Một tối cũng không được, đây là nguyên tắc", Nam Cung Thiên Ân tiếp tục ra thơm lên má cậu bé ra lệnh:
"Mau đi ngủ đi".
"Tiếu Ý, ngoan ngoãn nghe lời anh rể nào", Chu Tuệ đi tới kéo con trai mình lại, nhìn hai người nói:
"Mẹ đưa Tiếu Ý về phòng ngủ đây, hai đứa cũng ngủ sớm đi".
"Chúc mẹ ngủ ngon, chúc Tiếu Ý ngủ ngon nha".
"Chúc chị và anh rể ngủ ngon", Tiếu Ý đưa tay ra vẫy chào hai người, rồi cùng Chu Tuệ về phòng.
Hai người vừa đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên dùng ngón tay gõ lên ngực Nam Cung Thiên Ân một cái, nhỏ giọng kháng nghị:
"Làm gì mà hung dữ với Tiếu Ý vậy!".
Nam Cung Thiên Ân dửng dưng tóm lấy ngón tay cô:
"Chẳng phải đã nói rồi sao, đây là nguyên tắc, ai dám tranh vợ với anh, anh sẽ không khách khí với người đó".
Bạch Tinh Nhiên cạn lời trợn mắt nói:
"Tiếu Ý là em trai ruột của em, hơn nữa còn trẻ con mà”.
"Em gái ruột cũng không được, chứ đừng nói là em trai ruột, ai bảo
anh chỉ có một người vợ chứ?", Nam Cung Thiên Ân đưa tay xuống eo bế cô lên, Bạch Tinh Nhiên kêu nhẹ một tiếng, vội vàng ôm chặt cố anh.
"Anh bỏ em xuống, cấn thận mẹ và Tiểu Ý nhìn thấy giờ...”.
"Nhìn thấy thì đã sao? Chúng mình là vợ chồng hợp pháp mà", Nam Cung Thiên Ân ôm chặt người cô, đi lên cầu thang.
Bạch Tinh Nhiên đành im lặng, mặc kệ anh bế cô lên phòng ngủ tầng hai.
"Anh còn một món quà sinh nhật chưa tặng cho em", đặt cô xuống giường xong, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô nói với vẻ nghiêm túc.
Bạch Tinh Nhiên mỉm cười nhìn lại anh:
"Hôm nay anh đã tặng em rất nhiều quà rồi, hơn nữa còn là những món quà cả đời không bao giờ quên”.
"Còn một món quà khiến em càng khó quên hơn nữa".
"Là gì thế?", Bạch Tinh Nhiên tò mò vô cùng, không biết anh lại tặng bất ngờ gì cho cô đây?
Nam Cung Thiên Ân đưa tay lên chỉ vào bản thân, khuôn mặt Bạch Tinh Nhiên lập tức đỏ ửng, cố tình hỏi với vẻ khó hiểu:
"Là gì thế?".
"Anh muốn tặng anh cho em, tặng một cách mãnh liệt, nếu may mắn còn trúng thưởng thêm cả một đứa con nữa, có muốn không?", Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên ấn vào
Cung Thiên Ân giơ tay lên ấn vào chiếc kẹp tóc sau đầu cô, rồi ném chiếc kẹp tóc lên đầu giường, cúi đầu hôn lên môi cô, khuôn mặt anh hiện lên nụ cười.
Bạch Tinh Nhiên cười khúc khích dùng tay đỡ khuôn mặt đẹp trai của anh:
"Thôi không cần đâu, em còn phải giữ sức đế mai đi ngắm hoa oải hương nữa".
Mái tóc cô không còn kẹp tóc giữ nên tóc rơi lả tả trên gối như làn tóc mây vậy.
"Em đang từ chối món quà sinh nhật mà anh tặng em à? Rõ ràng em nói là anh tặng bất kế thứ gì cũng đều rất vui mà”, Nam Cung Thiên Ân đưa tay bóp cằm cô:
"Lẽ nào lại lừa anh sao?".
"Không phải đâu".
"Vậy thì ngoan ngoãn nhận món quà này đi", Nam Cung Thiên Ân nói xong, Bạch Tinh Nhiên vừa cựa quậy phản kháng vừa cười trách anh:
"Làm gì có ai như anh, còn ép người ta nhận quà nữa, cẩn thận em lên trang web của công ty vạch trần hành vi không tốt của anh đấy".
"Được thôi, có cần anh chụp cho em vài tấm ảnh giường chiếu đế đăng cùng không?".
Nam Cung Thiên Ân cười càng xấu xa hơn, chế nhạo cô nói:
"Còn nói không muốn, đúng là phụ nữ nói một đường nghĩ một nẻo".
"Em đâu có".
Nam Cung Thiên Ân cười càng xấu xa hơn, chế nhạo cô nói:
"Còn nói không muốn, đúng là phụ nữ nói một đường nghĩ một nẻo".
"Em đâu có".
"Rốt cuộc có muốn không?", Nam Cung Thiên Ân cố tình khiêu khích.
Bạch Tinh Nhiên thở nhẹ một hơi, đưa tay lên ôm mặt mình:
"Muốn...”.
Nói xong, cô còn không dám nhìn nụ cười xấu xa trên khuôn mặt Nam Cung Thiên Ân, chỉ muốn cắn đứt luôn lưỡi của mình thôi, đúng là người nói một đằng nghĩ một nẻo mà!