“Bỏ chạy?”, Nam Cung Thiên Ân quay người lại, ánh mắt nhìn vào chiếc bụng phẳng phiu của cô cười khẩy: “Đã trở thành vợ chính thức của Nam Cung Thiên Ân tôi, lại mang thai đứa con của tôi, cô còn có thể chạy đi đâu chứ?”.
“Nếu anh đã biết tôi không trốn được, vậy vì sao còn hạn chế sự tự do của tôi?”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời.
“Không vì sao cả, tôi muốn cô phải khó chịu đấy”, Nam Cung Thiên Ân ném lại một câu, quay người đi vào phòng thay đồ.
Chỉ là vì muốn cô phải khó chịu sao? Đúng là đáng ghét!
Bạch Tinh Nhiên tức điên lên!
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Buổi chiều, Bạch Tinh Nhiên ngủ trưa dậy cảm thấy bí bách, định ra vườn hoa đi dạo. Chị Hà ngăn cô lại, nói ba tháng đầu không nên vận động nhiều, cần nghỉ ngơi để giữ thai.
Bạch Tinh Nhiên rất muốn nói với chị ta, cơ thể cô xưa nay không yếu ớt đến thế, nhưng nghĩ lại thấy thôi vậy, đỡ để lão phu nhân biết cô không nghe lời chị Hà lại không vui.
Cô chẳng có gì khác với người khác cả nhưng bị ép ở trong phòng nằm nghỉ cả ngày, thật sự bí bách đến mức sắp chịu hết nổi.
Cô nằm trên giường càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng không can tâm, dựa vào đâu mà bản thân cô đã gả cho anh rồi, cũng đã có bầu rồi, vậy mà vẫn phải sống một cuộc sống như phạm nhân vậy.
Cuối cùng, cô bực mình cầm lấy điện thoại bàn lên gọi vào số của Nam Cung Thiên Ân.
Điện thoại reo lên một lúc mới có người nghe máy, giọng nói bình tĩnh của Nam Cung Thiên Ân ở đầu dây bên kia vọng đến: “Có chuyện gì thế?”.
Chuông reo lâu vậy mãi không có người nghe máy Bạch Tinh Nhiên vốn định cúp rồi, đột nhiên nghe thấy giọng nói của anh lập tức hơi nghẹn lời, những câu cú phản kháng nghị từ nãy giờ đột nhiên quên sạch.
“Không có gì thì tôi cúp máy đây”, giọng Nam Cung Thiên Ân tỏ vẻ có hơi mất kiên nhẫn.
“Ừ”, Bạch Tinh Nhiên nản chí nhả ra một câu.
Nam Cung Thiên Ân lại không cúp luôn, anh hỏi thêm: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”.
“Tôi muốn ra ngoài mua đồ”.
“Mua gì mà lại không thể để chị Hà đi mua?”.
“Nhưng con mắt nhìn đồ của chị Hà khác tôi”, đầu Bạch Tinh Nhiên đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, vội vàng nói: “Tôi muốn đến cửa hàng Mẹ và Bé mua mấy đồ dùng trong kì bầu bí”.
Nghĩ bụng nói như vậy, chắc anh sẽ không từ chối đâu.
Quả nhiên, Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm vài giây rồi nói: “Bảo chú Vương đưa cô đến công ty đi”.
“Thực ra không cần phiền như vậy, tôi tự đi một mình là được, nhiều nhất là một tiếng...”, chưa chờ cô nói hết, Nam Cung Thiên Ân đã cúp máy luôn.
Tuy đi mua sắm với anh không được tự do, nhưng còn tốt hơn là không được đi, cúp điện thoại xong Bạch Tinh Nhiên lập tức đứng dậy khỏi giường, đi vào phòng thay đồ thay quần áo.
Khi lão Vương đưa Bạch Tinh Nhiên đến công ty, đúng lúc Nam Cung Thiên Ân cùng trợ lý Nhan từ tòa nhà làm việc đi ra, trợ lý Nhan chào Bạch Tinh Nhiên xong, đưa chùm chìa khóa xe cho Nam Cung Thiên Ân, còn mình thì lên xe của lão Vương về nhà.
Bạch Tinh Nhiên cùng Nam Cung Thiên Ân ngồi vào xe của anh, nhìn xe mà trợ lý Nhan ngồi lên đi xa dần, cô mới quay đầu tò mò hỏi: “Đại thiếu gia, anh và trợ lý Nhan làm việc cùng nhau từ rất lâu rồi à?”.
“Sáu năm”.
“Sáu năm... chẳng trách cô ấy hiểu anh như vậy”, Bạch Tinh Nhiên nhẹ nhàng cảm thán.
Nam Cung Thiên Ân khởi động xe, nhưng lại không đi luôn, anh quay đầu sang nhìn thẳng cô hỏi: “Cô rốt cuộc muốn nói gì cơ?”.
Bạch Tinh Nhiên ngớ người, vội lắc đầu nói: “Không, tôi chỉ là nói đại thôi”.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.
Nam Cung Thiên Ân đột nhiên vươn người tới giơ tay nắm lấy gáy cô: “Có phải thư ký Liễu đã tiêm nhiễm cho cô tư duy mới gì đúng không?”.
“Không, anh đừng có đuổi việc cô ta đấy”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, tuy thư ký Liễu đã giở trò với cô, nhưng không bị ảnh hưởng gì, cô không muốn cô ta vì thế mà bị mất việc.
Thực ra thư ký Liễu là người như thế nào trong lòng Nam Cung Thiên Ân biết rất rõ, anh cũng có chút ý đồ nên mới bảo thư ký Liễu đi mua sắm cùng cô.
“Cô ta bị đuổi việc rồi”, Nam Cung Thiên Ân thu người lại.
“Hả?”, Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc hỏi: “Vì sao thế?”.
“Vì cô”, Nam Cung Thiên Ân khởi động xe bắt đầu đi.
“Tôi á?”.
“Ừ”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu: “Trà sữa hôm đó, suýt nữa thì khiến tôi phải ôm nhà vệ sinh luôn rồi”.
Bạch Tinh Nhiên cạn lời, hôm đó hình như cô không nói gì cả, sao anh lại biết là thư ký Liễu bảo cô mua nhỉ? Nói đi nói lại, vẫn là cô đã khiến thư ký Liễu bị mất việc, công việc tốt như vậy lại bị mất, nghĩ cũng cảm thấy hơi áy náy.
Nam Cung Thiên Ân nhìn lướt qua vẻ mặt áy náy của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian xảo.
Thực ra thư ký Liễu từ lâu đã bị anh cho vào danh sách thôi việc, cốc trà sữa lần trước chỉ là một trong những lỗi mà thư ký Liễu đã phạm phải thôi, đuổi việc cô ta chẳng liên quan tí gì đến Bạch Tinh Nhiên cả, nhưng anh lại thích nhìn vẻ mặt áy náy của cô.
Chiếc xe đỗ trước tòa nhà Mạo Nghiệp gần đó, Nam Cung Thiên Ân quay đầu sang nhìn cô: “Giờ mua đồ cho trẻ sơ sinh có phải hơi quá sớm rồi không?”
“Không sớm đâu, tôi mua để tôi dùng mà”, Bạch Tinh Nhiên mở dây an toàn, thực ra cô cũng cảm thấy quá sớm, chẳng qua lấy cớ để cô được ra ngoài đi dạo thôi.
Nam Cung Thiên Ân xuống xe theo cô, đi về phía cửa hàng Mẹ và Bé bên trong tòa nhà.
Tuy đến hơi sớm, nhưng bên trong bày la liệt các loại vẫn rất thu hút cô, nhất là đồ dùng của trẻ sơ sinh, thứ nào trông cũng dễ thương hết sức. Cô không để ý liền mua cả một đống.
Đứa bé còn lâu mới chào đời, nhiều thứ rõ ràng không cần mua quá sớm, nhân viên bán hàng không nhắc nhở, Nam Cung Thiên Ân đứng bên cạnh cũng mặc kệ cô. Suy nghĩ của anh là chỉ cần cô vui là được, dù sao cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng Mẹ và Bé, Bạch Tinh Nhiên lại dắt Nam Cung Thiên Ân đi xem các cửa hàng khác, sau đó dụ anh đi ra ngoài ăn tối, xem phim nữa.
Khi về đến nhà, đã mười giờ tối.
Hai người vừa bước vào nhà, bất ngờ phát hiện lão phu nhân muộn thế mà vẫn chưa ngủ, bình thường mười giờ thì bà ta đã vào phòng ngủ từ lâu rồi.
“Bà nội, sao muộn rồi bà vẫn chưa ngủ thế”, Nam Cung Thiên Ân đi tới, ngồi đối diện với bà ta.
Bạch Tinh Nhiên đưa các túi đồ trong tay đưa cho Tiểu Lục đứng bên cạnh, rồi cũng qua đó theo.
Lão phu nhân nhìn hai người, cuối cùng đưa mắt nhìn vào Bạch Tinh Nhiên, giọng nói có vẻ quở trách: “Vừa mới có bầu đã đi tung tăng khắp nơi, còn chơi đến tối muộn mới về, nhỡ đứa bé có chuyện gì thì làm sao?”.
Bạch Tinh Nhiên cạn lời, nghĩ bụng lão phu nhân cũng cưng chiều đứa con này quá rồi nhỉ?
Anh và Nam Cung Thiên Ân chẳng qua là đi mua sắm rồi xem phim, chứ có làm những việc vận động quá mức đâu.
“Bà nội, không nghiêm trọng vậy đâu”, Nam Cung Thiên Ân nói.
Ánh mắt trách cứ của lão phu nhân chuyển qua nhìn anh: “Cháu cũng thế, Ánh An không hiểu chuyện cháu không trông chừng nó thì thôi, còn đi cùng nó làm mấy trò vớ vẩn”.
Nam Cung Thiên Ân đưa mắt sang nhìn Bạch Tinh Nhiên rồi mỉm cười: “Vâng, ngày mai cháu sẽ nhốt cô ấy trong nhà không cho ra ngoài nữa”.
Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy câu nói này của Nam Cung Thiên Ân, lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, ý gì thế, lại nhốt cô trong phòng sao?
Anh vốn thích nhốt cô, giờ lão phu nhân nói vậy, chắc là càng có cớ rồi chứ gì?
Bạch Tinh Nhiên cạn lời hít nhẹ một hơi, xem ra cuộc sống tự do mà bản thân cô mong đợi lại càng xa vời rồi.