Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 342: Muốn nói gì (1)



Bạch Tinh Nhiên đang sắp xếp lại đồ đạc trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, thế là quay người ra thấy chị Hà đang dẫn lão phu nhân đi vào.

“Bà nội, có chuyện gì không ạ?”, cô đi tới, khoác tay lão phu nhân rồi đỡ bà ta ngồi vào sofa.

Lão phu nhân lại đích thân đến phòng cô, chắc chắn là có chuyện quan trọng, nếu không đã không đến rồi.

Còn lão phu nhân từ trước đến giờ không thích vòng vo, sau khi ngồi xuống ghế sofa nói thẳng luôn: “Nghe nói tối qua cháu nhờ Tiểu Lục đi mua que thử thai đúng không?”.

Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, nghe nói á? Lão phu nhân nghe ai nói vậy? Là nghe Tiểu Lục nói sao?

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

Đương nhiên là đây không phải trọng tâm mà cô muốn biết, quan trọng là lão phu nhân đã hỏi như vậy rồi, cô có thể nói dối rằng cô chưa có bầu sao, nhưng nếu nói đã có bầu, liệu Nam Cung Thiên Ân sẽ không vui không?

“Xem ra là thật rồi”, lão phu nhân hỏi với vẻ hơi sốt ruột: “Kết quả thế nào vậy? Có bầu chưa?”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn bộ dạng sốt ruột của bà ta, không nỡ lừa bà ta nên ngập ngừng một lúc rồi gật đầu.

Thấy cô gật đầu, lão phu nhân đứng dậy khỏi ghế sofa: “Cháu nói gì cơ? Cháu có bầu rồi sao? Có bầu thật rồi sao?”.

Chị Hà đứng bên cạnh cũng cười lên, vừa đỡ lấy cánh tay của bà ta vừa nói: “Lão phu nhân, bà đừng nóng vội, đại thiếu gia và thiếu phu nhân vẫn còn trẻ như vậy, chuyện có bầu chẳng phải là chuyện sớm muộn hay sao? Nên không cần phải kích động như vậy đâu ạ”.

“Đây là thằng chắt của tôi đấy, tôi làm sao mà không xúc động cho được”, lão phu nhân run run đi tới, nắm lấy hai tay của Bạch Tinh Nhiên rưng rưng nói: “Ánh An, cháu không lừa bà đấy chứ? Nhất định là không lừa bà đúng không?”.

“Bà nội, những chuyện này cháu đâu dám lấy ra để lừa bà ạ”, Bạch Tinh Nhiên bị sự nhiệt tình của bà ta làm cho có hơi luống cuống.

“Tốt quá rồi, cuối cùng tôi lại được bế chắt nội rồi”, lão phu nhân mìm cười nhìn hai người, vừa tự nói: “Đứa bé lần này nhất định sẽ không có vấn đề gì đúng không? Nhất định sẽ không giống như lần trước”.

Chị Hà đứng bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, thiếu phu nhân uống thuốc của Vương đại sư, đứa bé chắc chắn sẽ không bị sao cả”.

“Ừ, nhất định sẽ không sao đâu”, lão phu nhân một lúc sau mới buông hai tay Bạch Tinh Nhiên ra, chỉ vào sofa bên cạnh nói: “Nào, mau ngồi xuống, cẩn thận kẻo mệt nhé”.

Bạch Tinh Nhiên ngượng ngùng ngồi xuống sofa cùng bà ta, nghe bà ta nói những điều cần chú ý mà lần trước đã nghe đến thuộc làu rồi, nghe được khoảng gần hai mươi phút, lão phu nhân mới đi khỏi.

Cô nghiêng ra sau dựa vào sofa, thở phù một hơi.

Thái độ của lão phu nhân như vậy, rõ ràng là đang tăng áp lực tâm lý cho cô, nhỡ đứa bé này...

Phỉ phui cái mồm, cô đang nghĩ gì thế chứ? Đứa bé này nhất định sẽ khỏe mạnh, nhất định sẽ như vậy!

Trở về lại nhà Nam Cung bao lâu như vậy, hôm nay là lần đầu tiên Bạch Tinh Nhiên ngủ một mình, đúng là có chút không quen cho lắm.

Tuy thái độ của Nam Cung Thiên Ân không được tốt, cũng thích giày vò cô, nhưng tối nào cũng đều vui vẻ để cô ôm ngủ, các thể loại tư thế thích ôm thế nào đều được. Còn cô cũng đã trở thành thói quen, nhất là vùi đầu vào trong lòng anh, ngửi mùi hương đặc biệt của anh chìm vào giấc ngủ cảm giác vô cùng thích.

Hôm nay lại không có gì để ôm, cũng không có mùi hương của anh bên cạnh, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy khó chịu khắp người.

Cô tỉnh như sáo ngồi dậy khỏi giường, sau đó đi xuống tầng dưới uống nước, lúc đi lên tầng trên lại gặp Nam Cung Thiên Ân từ phòng làm việc đi tới.

Thấy muộn như vậy mà cô còn đi loăng quăng, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày lên theo thói quen, nhìn chằm chằm vào cô hỏi: “Sao vẫn chưa ngủ?”.

“Tôi... không ngủ được”.

“Đừng quên thân phận bây giờ của cô, ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho sức khỏe”.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

“Người ta không ngủ được thật mà”.

“Không ngủ được cũng lên giường nằm cho tôi”.

“Tôi nằm đến ê ẩm cả người, cho nên mới rời giường để đi lại đấy chứ”.

Nam Cung Thiên Ân không để ý đến cô nữa, quay người mở cửa phòng mình rồi bước vào.

Bạch Tinh Nhiên từ bên sườn anh lẻn vào trong, vội vàng giơ ngón tay trỏ lên trước khi anh tức giận: “Một tối thôi, tối cuối cùng”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn bộ dạng dễ thương của cô, giơ tay lên đẩy nhẹ phía sau đầu cô: “Ra vẻ dễ thương mà trông chẳng dễ thương tẹo nào”.

Anh đẩy cô vào trong, chứ không phải đẩy ra ngoài.

Thế là Bạch Tinh Nhiên vui mừng cười lên, đi đến giường trước, sau đó vén chăn ra rồi chui vào.

Cô nhắm mắt lại, hít sâu, đúng là có mùi hương của anh thoải mái hẳn.

Nam Cung Thiên Ân mở điều hòa, lại nhặt đôi dép lê cô bỏ từ đằng xa vào đặt xuống chân giường, rồi mới vòng ra cạnh giường ngồi vào.

Anh có thói quen trước khi ngủ sẽ đọc tạp chí, Bạch Tinh Nhiên nằm bên cạnh nhìn anh hỏi: “Anh còn không ngủ à?”.

Nam Cung Thiên Ân nghiêng đầu qua nhìn thẳng cô nói: “Sao hôm nay tôi thấy cô hưng phấn hơn bình thường rất nhiều? Cô uống thuốc kích thích à?”.

“Đâu có”, đưa tay lên sờ mặt, cô thể hiện thẳng thừng vậy sao? Nhưng hôm nay đúng là cô hưng phấn thật, chắc là vì tối qua nghe thấy anh đồng ý sinh đứa bé này ra nên bắt đầu vui sướng từ lúc đấy.

“Cười lộ cả nếp nhăn kia kìa còn nói là không có?”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nghiêng người xuống, nhìn thẳng vào cô: “Nói mau, hôm nay có phải cô lại lén làm chuyện xấu gì sau lưng tôi không? Có phải đã lén lút ra ngoài rồi đúng không?”.

Bạch Tinh Nhiên dùng hai tay đỡ lấy ngực anh, không để anh ép xuống người cô: “Tôi có ra ngoài hay không anh lại không biết chắc?”.

“Cô nhiều thủ đoạn như vậy, tôi làm sao biết được?”.

“Anh lại thế rồi... lại muốn tìm cớ để chọc giận mình đúng không?”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên to gan dùng đôi tay đang đỡ ngực anh chuyển sang ôm khuôn mặt đẹp trai của anh, rồi nói với vẻ nghiêm nghị: “Những chuyện trước đây chúng ta có thể không nhắc đến được không? Tôi thề tôi và Lâm An Nam là trong sạch, tình cảm của tôi dành cho Lâm An Nam đã hết sạch sành sanh từ khi anh ta liên kết với Bạch Ánh An để gả tôi cho anh rồi”.

Thấy Nam Cung Thiên Ân chỉ nhìn cô mà không nói gì, Bạch Tinh Nhiên xị mặt nói: “Biết ngay là anh chắc chắn lại không tin”.

“Cô và Lâm An Nam trong sạch? Tôi không tin”, Nam Cung Thiên Ân biết bản thân anh quan tâm nhất đến điều này, cũng biết cứ thảo luận tiếp vấn đề này cuối cùng sẽ lại là kết cục cãi nhau, nhưng anh vẫn không kìm được nên nói ra.

“Vì sao anh lại cứ không tin điều này chứ?”, Bạch Tinh Nhiên chán nản nói.

“Lần ở khu du lịch Liễu Thành, nếu không phải do cửa kính bị nổ, cô và Lâm An Nam định quấn lấy nhau bao lâu? Cả đêm sao?”.

Câu nói vừa dứt, Bạch Tinh Nhiên đứng hình.

Buổi tối đó ở Liễu Thành? Sao anh lại biết?

“Sao anh lại biết tôi và Lâm An Nam...”.

“Đoán thôi”.

“Không đúng”, Bạch Tinh Nhiên đẩy anh ra rồi ngồi lên giường nói: “Tôi vẫn nghĩ sao tối hôm đó cửa kính lại vỡ trùng hợp đến kỳ lạ như vậy, thì ra là anh... là anh đập!”.

Thấy Nam Cung Thiên Ân hơi quay mặt né tránh ánh mắt của cô, Bạch Tinh Nhiên càng chắc chắn hơn sự phán đoán của mình, cô càng không dám tin: “Nam Cung Thiên Ân, không ngờ anh lại có sở thích đó đấy, nhìn trộm người ta...”.

Bạch Tinh Nhiên không nói tiếp nổi câu sau, Nam Cung Thiên Ân liền quay lại, nói thay cô hai chữ phía sau: “Làm tình”.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv