Khi cô nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân thế mà lại năm bò ra đất, thì sợ đến mức đặt bát bát mì trong tay sang một bên, nhanh chân lao vào.
“Đại thiếu gia, anh sao thế?”, cô quỷ ngồi xuống cố gắng muốn đỡ anh dậy, vừa quan sát anh vừa thét gọi, khi cô nhận ra anh thế mà lại nôn ra máu thì càng hoảng hốt hơn.
Cô nhớ lần trước anh nôn ra máu cũng là trong tình trạng uống rượu và làm xong chuyện ấy, tối qua anh mới uống say, hôm nay ở tiệc sinh nhật của Kiều phu nhân tất nhiên cũng uống không ít rượu.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Mặc dù không say, nhưng với anh mà nói thì cũng rất hại sức khỏe.
Cô không đỡ được anh, chỉ đành sốt ruột hỏi: “Đại thiếu gia, ở đây anh có thuốc không? Thuốc ở đâu?”.
Nam Cung Thiên Ân chỉ co quắp người lại, lòng bàn tay quờ quạng lung tung, vừa hay túm được cổ tay cô. Sức anh rất mạnh, mạnh đến mức cô cảm thấy tay mình sắp gãy rồi.
Cô nhịn cơn đau ở cổ tay, tựa vào phía tủ đầu giường, kéo ngăn tủ trên cùng. Bình thường Nam Cung Thiên Ân đều sẽ đặt thuốc ở ngăn kéo trên cùng của tủ đầu giường.
Quả nhiên, cô nhìn thấy hộp thuốc nhỏ quen thuộc kia.
Cô gần như vội vàng lấy hộp thuốc nhỏ, sau đó dùng miệng mở nắp đổ một viên thuốc bên trong ra.
“Đại thiếu gia, mau uống thuốc đi”, cô đỡ Nam Cung Thiên Ân lên đùi mình, ôm lấy anh.
Nhưng Nam Cung Thiên Ân lúc này lại cật lực đẩy cơ thể cô ra, chán ghét hét một câu: “Cút đi cho tôi!”.
Bạch Tinh Nhiên bị anh đẩy như vậy, trán đập vào tủ đầu giường ở bên cạnh, máu bỗng chảy ra.
Nhưng cô không buông Nam Cung Thiên Ân ra, mà giãy giụa chống người dậy ôm chặt lấy anh, không cho anh làm hại bản thân, bực mình trách cứ “Đại thiếu gia, giờ không phải lúc giận dỗi, dù muốn đuổi tôi đi thì cũng đợi anh uống thuốc đã đợi anh khỏe rồi nói sau
Đa số thời gian Nam Cung Thiên Ân phát bệnh đều không có ý thức, nhưng lần này anh không những tỉnh táo mà còn có thể tiếp tục làm tổn thương Bạch Tinh Nhiên với thái độ chống cự Lòng bàn tay dịch từ cổ tay cô lên cổ, bóp chặt cổ cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô tưởng cô làm vậy thì tôi sẽ tha thứ cho cô sao? Sẽ thả có di sao? Sẽ không…
Bạch Tinh Nhiên bị anh bóp cổ khó chịu vô cùng, vừa đẩy vừa đánh anh vừa sốt ruột nói: “Chẳng phải anh muốn giết chết tôi sao? Anh mau uống thuốc đi, tôi sẽ tự kết liễu được chưa?”.
“Đừng có mà vờ vịt nữa!”, Nam Cung Thiên Ân mượn sức lực trong cơ thể đẩy cô ra một bên, Bạch Tinh Nhiên ngã ra đất đau đớn hét lên. Nhưng cô không chần chừ, lật người, không sợ hãi tiếp tục bỏ về, cố gắng nhét viên thuốc trong tay vào miệng anh dù phải hứng chịu nguy cơ bị anh bóp chết.
Nam Cung Thiên Ân cuối cùng đánh mất sức lực tiếp tục hành hạ cô, cuộn dưới đất thở hồng hộc.
Nhìn yết hầu anh chuyển động, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng thở phào, quỳ ngồi bên cạnh anh nói: “Đại thiếu gia, tôi đỡ anh lên giường
Sau đó, cô dùng sức lực toàn thân đỡ Nam Cung Thiên Ân dậy.
Mặc dù đã uống thuốc, nhưng cơn đau trong người vẫn không biến mất hắn, Nam Cung Thiên Ân vẫn co quắp, run rẩy. Cơ thể anh nghiêng về phía trước đè xuống Bạch Tinh Nhiên, sau đó bóp chặt vai cô, ôm chặt lấy cô, cử như làm vậy thì có thể giảm bớt đau đớn.
Bạch Tinh Nhiên bị anh ôm đến mức thở không nổi, nhưng cô không đẩy anh ra, để mặc cho anh run rẩy trong lòng mình, đến tận khi dần bình tĩnh lại.
Song, Nam Cung Thiên Ân bò trên vai cô cũng biết là vô tình hay cố ý, há miệng cắn vào vai cô, không phải kiểu cắn một cái chảy máu, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn đau đến mức khẽ kêu lên.
Cô biết như vậy có thể giảm bớt đau đớn của anh, cho nên bằng lòng nhịn, cô nợ anh quá nhiều, cứ để cô dùng cách này từ từ trả đi.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.
Cô ôm anh, vỗ vai anh, khẽ khàng vỗ về: “Đại thiếu gia, nếu cảm thấy không đủ xả giận, thì có thể cần tôi cải nữa, tôi vẫn chịu được.
Nhưng Nam Cung Thiên Ân không để ý cô, không lên tiếng, cũng không biết có phải là ngủ rồi không.
Khoảng 20 phút qua đi, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng bình tĩnh hản lại, sau khi Bạch Tinh Nhiên dùng hết sức đỡ anh lên giường xong, đắp chăn cho anh người đã chìm trong trạng thái mơ màng.
Bạch Tinh Nhiên không yên tâm về anh, nên ở lại cạnh giường trồng, đến tận khi chân trời hửng sáng, thấy anh không có gì bất thường thì mới về phòng mình quyết định ngủ một lát.
Cô cả đêm không ngủ, nằm xuống giường là ngủ ngon lành luôn, vốn định ngủ một lát thôi, cuối cùng lại buồn ngủ đến mức chuông báo thức kêu cũng không dậy.
Nam Cung Thiên Ân ngủ một giấc đến 9 giờ mới dậy, anh xem giờ, còn một tiếng nữa là đến cuộc họp hôm nay, nên bắt đầu dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo.
Anh đứng ở bồn rửa mặt vừa đánh răng vừa nhớ lại mọi việc xảy ra hôm qua.
Hôm qua anh không uống nhiều rượu lắm, nên nhớ kĩ mọi việc xảy ra tối qua. Từ nhà họ Kiều đến trại trẻ mồ côi rồi lại đến cảnh âu yếm ở cầu thang, cuối cùng là đến phát bệnh.
Anh lắc đầu, cố tình lờ đi cánh Bạch Tinh Nhiên ôm anh ép anh uống thuốc, bị anh làm bị thương.
Theo anh thấy, mọi thứ đều là giả vờ, mọi việc đều là để lấy lòng anh vì cậu em trai của cô.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ, Nam Cung Thiên Ân bèn xuống tầng.
Cô cảm biết Nam Cung Thiên Ân qua đêm ở đây, vẫn không dám rời khỏi nhà, thấy anh xuống thì ngay lập tức bày bữa sáng đã chuẩn bị xong cho anh ra.
Nam Cung Thiên Ân đi đến cạnh bàn ăn ngồi xuống, vờ như vô tình hỏi: “Cô ta đâu?”.
Cô cầm dùng tay chỉ lên tầng, rồi lại xua tay, ý là cô ấy vẫn chưa dậy.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, cúi đầu ăn qua loa bữa sáng xong thì đứng dậy ra khỏi phòng ăn, đi về phía cửa chính. Anh đi được mấy bước thì dừng lại, sau đó xoay chân đi lên tầng.
Anh đi thẳng đến phòng ngủ của Bạch Tinh Nhiên ở tầng ba, đẩy cửa đi vào, nhìn một cái là thấy cô vẫn đang say ngủ trên giường, mà đồng hồ báo thức trên bản đang kêu liên tục, lặp đi lặp lại.
Chuông bảo thức cài 7 giờ nhưng lại kêu đến tận giờ, cô ấy ngủ say đến mức nào chứ?
Nam Cung Thiên Ân đứng trước giường cô, trịch thượng quan sát cô, ánh mắt lướt qua vết thương trên trán vẫn còn dính máu, cuối cùng dừng lại. Vết thương không lớn lắm, nhưng đã sưng tấy.
Rồi nhìn xuôi theo má cô xuống, dừng ở bở vai hơi rộng mở, chỗ đó có dấu vết bị anh để lại tối qua, dấu răng không rách da nhưng sưng đỏ.
Tối qua mình tại sao lại cần một cái này, bản thân anh cũng không biết, chỉ biết là lúc cắn thì sự thù hận trong lòng và đau đớn của cơ thể đều nhận được sự giải tỏa rất tốt.
Anh nhớ cô rõ ràng là đau đến mức cả người run lên, nhưng vẫn cố nhịn đau ôm anh, mời anh cắn thêm một cái.
“Trong lòng cô, Tiểu Ý quan trọng vậy sao?”, anh bất giác nhả ra một câu.
Dường như có thần giao cách cảm, Bạch Tinh Nhiên đến cả chuông báo thức cũng không đánh thức được thế mà lại vào lúc này ưm a xoay người, chắc là lúc xoay người đè vào vết thương trên trán, cô đau đến mức rên rỉ một tiếng.
Đồng hồ báo thức cách năm phút kêu một lần trên bàn cũng đúng lúc này kêu lên, nghe tiếng chuông báo thức, cô bật dậy khỏi giường theo phản xạ, chỉ có điều hai mắt vẫn nhằm chặt, không thể tỉnh táo được luôn.
Đến tận khi nhớ ra 7 giờ phải dậy làm bữa sáng thanh đạm cho Nam Cung Thiên Ân, cô mới mở bừng mắt, sau đó xoay đầu nhìn đồng hồ báo thức, không ngờ đã 9 rưỡi rồi.