Lượng khách Kiều Tư Hằng mời đến không quá nhiều, đều là họ hàng và những người có máu mặt, người giúp việc đưa Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên đến vị trí chính giữa gặp Kiều phu nhân.
Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân chào hỏi rồi chúc mừng Kiều phu nhân, Kiều phu nhân tỏ vẻ vui mừng ra mặt, dù sao Nam Cung Thiên Ân trước đây chưa bao giờ xuất hiện trong các bữa tiệc như vậy.
Sau khi khách khứa đã có mặt đông đủ, Nam Cung Thiên Ân bị một đám người đến vây quanh chào hỏi, Bạch Tinh Nhiên khó khăn lắm mới có cơ hội chạy đến chỗ Tô Tích, giật tà váy cô ấy nói: “Tiếu Tích … .” Tô Tích ghé vào tai cô nói nhỏ: “Cậu lên tầng hai đi đến phòng trong cùng chờ mình, mình sẽ lên ngay”.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
“Nhanh lên đó, mình không có nhiều thời gian đâu”.
“Được rồi, lên ngay đây.”
Bạch Tinh Nhiên đi qua đám người, rồi đi lên tầng hai.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà họ Kiều, nên không hiểu gì về bố cục trong căn nhà này, căn trong cùng của tầng hai…cô đứng ở cầu thang tầng hai đưa mắt nhìn một lượt rồi đi về phía cuối hành lang.
Cửa phòng khéo hờ, cô đẩy cửa bước vào, đây là một căn phòng ngủ rộng bên trong trang trí thiên về phong cách nam tính.
Cô đứng giữa căn phòng ngủ một lát, Tô Tích vẫn chưa lên, ánh mắt cô nhìn sang chiếc đu quay bánh xe mô hình đang quay tròn trên bàn.
Nó được làm bằng inox, là một chiếc đu quay bánh xe quay tròn rất đẹp mắt, Bạch Tinh Nhiên bước tới, dùng tay đẩy lên chiếc đu quay một cái, chiếc đu quay bánh xe phát ra những tiếng ‘tạch,tạch, tạch’ khi bánh xe bị kẹt, cô vội vàng rụt tay lại.
“Nó chạy bằng năng lượng mặt trời, con người không điều khiển được sự chuyển động của nó đâu,” sau lưng cô đột nhiên vang lên giọng nói nam tính trầm ấm.
Bạch Tinh Nhiên giật mình, quay ngoắt ra phía sau, lúc này mới phát hiện ra không biết có người đứng sau cô từ lúc nào là một người đàn ông trẻ đang ngồi trên chiếc xe lăn.
Cơ thể người đàn ông trẻ này gầy, gương mặt đẹp trai, trông khá giống với Kiều Tư Hằng.
Bạch Tinh Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh, lắp bắp nói: “Xin lỗi… có phải là tôi đã vào nhầm phòng rồi không?”
“Cô tìm chị dâu cả của tôi à?” Chị dâu cả của anh ấy… là chỉ Tô Tích sao? Sao anh ấy lại biết mình đang tìm Tô Tích?
Trong lòng Bạch Tinh Nhiên cảm thấy thắc mắc sau đó gật đầu nói: “Tôi tìm Tô Tích.”
“Phòng đối diện mới là phòng ngủ của chị dâu cả”, người đàn ông trẻ chỉ sang hướng đối diện.
Bạch Tinh Nhiên thộn mặt, vội vàng cúi người xin lỗi anh ấy:”Tôi xin lỗi…tôi nhầm phòng.”
“Không sao”, người đàn ông trẻ mím cười với vẻ không đế tâm.
Đúng lúc Tô Tích từ tầng dưới đi lên, nghe thấy bên này có tiếng nói nên đi vào, sau đó tóm cổ tay Bạch Tinh Nhiên kéo ra: “Đồ ngốc, biết ngay là cậu sẽ vào nhầm phòng mà”.
Bạch Tinh Nhiên bị cô ấy kéo vào căn phòng ngủ đối diện, cô quay dầu nhìn ra cửa xem đã khép chặt cửa chưa, sau đó tò mò hỏi: “Anh ấy là ai thế? Là em trai của Kiều Tư Hằng à?”
“ừ, vì sức khỏe cậu ta như vậy nên tính khí khủng khiếp lắm, cậu dám xông vào phòng cậu ta, cậu không bị cậu ta ném chết là may cho cậu rồi đẩy , Tô Tích kéo cô ngồi xuống ghế sofa xong liền rót cho cô một cốc nước.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.
Bạch Tinh Nhiên bị cô ấy dọa mà cảm thấy ngạc nhiên, sao cô không thấy tính khí người đàn ông này khủng khiếp nhí? Hơn nữa còn đối xử với cô bằng một vẻ rất khoan dung rất lịch sự nữa.
Cô càng không biết, thì ra Kiều Tư Hằng còn có một người em trai nữa, nhưng những điều này không phải là điều mà cô đang quan tâm nhất, cô đưa tay ra kéo Tô Tích đang tất bật ngồi xuống sofa, nóng lòng hỏi: “Đứa bé lần trước cậu nói với mình ấy, sau đó có giúp mình tìm lại không?” Tô Tích vỗ vai cô an ủi: “Cậu đừng sốt ruột như vậy”.
“Làm sao mình không sốt ruột được chứ”.
“Mình còn chưa nói hết mà, mình nói mình đã giúp cậu liên lạc rồi, nó là đứa bé bị bỏ rơi ở trong trại trẻ mồ côi, một cô ở đó nói nó bị người ta bỏ rơi ở trước cửa trại trẻ mồ côi, hơn nữa bị bỏ rơi ở đó trước khi cậu sinh một tuần cơ.
Thời gian không khớp, cho nên cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa, chắc chắn không phải là con cậu .
Nghe câu nói của cô ấy xong, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cảm thấy thất vọng đến tột đỉnh.
Trước cả lúc cô sinh, vậy chắc chắn là không thế nào rồi, cô vẫn kìm nén rồi hỏi một câu: “Có thật là rất giống với mình và Thiên Ân thiếu gia không?”
“Cũng hơi giống, nhưng Bạch Tinh Nhiên cậu đừng hi vọng nữa, nó thật sự không phải con gái cậu đâu”, Tô Tích nhìn sự thất vọng và buồn bã trên khuôn mặt cô rồi hỏi: “Sao thế? Mình nghe Diêu Mỹ nói về chuyện đám cưới của cậu và Lâm An Nam lần trước, cảm thấy trước sau cũng sẽ xảy ra như vậy, chí là mình nghĩ Nam Cung Thiên Ân chắc chắn đã tức đến phát điên”.
“Đúng là tức phát điên thật”, Bạch Tinh Nhiên bất lực hít nhẹ một hơi.
“Không điên mới lạ ấy, cũng chí có người đầu óc bã đậu như Bạch Ánh An mới nghĩ ra chuyện khốn nạn như thế”, Tô Tích chửi xong lại nói tiếp: “Vậy giờ làm thế nào? Nam Cung Thiên Ân định xử cậu ra sao? Xem ra … anh ta hình như đối xử với cậu khá tốt mà?”
Bạch Tinh Nhiên bị cô ấy hỏi như vậy, lập tức sống mũi cay cay, lắc dầu nói: “Không biết anh ấy đã đưa Tiếu Ý đi đâu, hơn nữa còn không cho mình tiếp xúc với thế giới bên ngoài, giờ mình không thế đưa Tiếu Ý đi phẫu thuật được, cũng không thể đi tìm con mình, không thế làm bất cứ việc gì”.
Tô Tích đã đoán được sẽ như vậy, vì sau khi cô ấy từ nước ngoài trở về đã không liên lạc được với Bạch Tinh Nhiên nữa.
Cô ấy xui mẹ chồng tổ chức bữa tiệc nhỏ lần này, đồng thời phải yêu cầu Nam Cung Thiên Ân đưa vợ đi theo, cũng chính là đế Nam Cung Thiên Ân đưa Bạch Tinh Nhiên ra ngoài.
May mà sau khi đích thân Kiều Tư Hằng đưa ra yêu cầu, Nam Cung Thiên Ân quả nhiên đã đưa Bạch Tinh Nhiên tới.
“Tinh Nhiên, Nam Cung Thiên Ân chí nhằm vào Bạch Ánh An, anh ta sẽ không làm gì cậu đâu, cứ yên tâm đi”.
“Không, giờ anh ấy đang điên lên rồi, chuyện gì cũng có thế làm ra được”.
“Nhưng cậu nhìn xem anh ta đối xử với cậu khác hẳn với những người khác còn gì, anh ta không giết chết cậu, chí nhốt cậu ở trong nhà, như vậy chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ anh ta không nỡ giết cậu.
Cho nên … cậu cứ yên tâm đi, mình tin anh ta chỉ là lấy Tiếu Ý ra dọa cậu thôi, chắc chắn sẽ không làm hại thằng bé đâu”.
Thấy Tô Tích nói với vẻ chắc nịch, Bạch Tinh Nhiên lặng người, cô chưa từng nghĩ về mặt này, là vì cô đã quá nôn nóng, nên đã nghĩ Nam Cung Thiên Ân rất tàn nhẫn và ác độc sao? Hay là Tô Tích đã nghĩ quá tốt về anh ấy? Không, thủ đoạn của Nam Cung Thiên Ân thật sự vô cùng độc ác, nhìn anh đối xử với nhà họ Bạch là biết.
Tô Tích thở dài nhẹ một cái nói: “Còn về đứa bé, cậu cũng đừng quá nôn nóng, đã lâu như vậy chắc đứa bé đã được ai đó nhận nuôi rồi cũng nên, cứ từ từ tìm, chắc chắn sẽ tìm thấy thôi”.
“Nhưng giờ mình còn không có cơ hội đế ra ngoài nữa, làm sao mà từ từ tìm được?” Tô Tích nhìn cô, ngập ngừng lúc rồi hỏi: Cậu đã từng nghĩ đen việc nói với Nam Cung Thiên Ân chuyện này không? Để anh ta đi tìm biết đâu cơ hội tìm được sẽ càng lớn hơn”.
Hai khóe mắt Bạch Tinh Nhiên hơi đỏ, cô gật dầu nói: “Mình có nghĩ đến rồi, nhưng mình sợ anh ấy sẽ không tin lời mình, hơn nữa mình không hề có chứng cứ gì chứng minh đứa bé vẫn còn sống, mình sợ anh ấy sẽ nghĩ vì mình muốn thoát khỏi sự giam cầm nên cố tình lừa anh ấy.
Mình còn sợ … nhỡ đứa bé không hề tồn tại, anh ấy liệu có thất vọng không, liệu có căm hận mà bóp chết mình không?” Cô đột nhiên cầm lấy tay Tô Tích nói: “Tiếu Tích, hay là cậu nói với anh ấy giúp mình được không? Giờ anh ấy không còn muống nghe mình nói nữa, nên chắc chắn sẽ không tin mình đâu”.
“Đừng, những chuyện kiểu này đừng có tìm mình”, Tô Tích vội vàng gạt tay cô ra, sau đó ngồi lùi lại nói: “Nhỡ chuyện này hoàn toàn chí là suy đoán của bọn mình, chứ không phải sự thật, Nam Cung Thiên Ân sẽ giết chết mình đó”.