Trợ lý Nhan có vẻ hiểu về bố cục của căn nhà hơn cả Bạch Tinh Nhiên, cứ thế đỡ Nam Cung Thiên Ân lên thẳng căn phòng ngủ tầng hai, sau khi đặt anh nằm lên giường, cô vén những sợi tóc ướt ở trên trán nói:” Bạch tiểu thư, cô tìm cho Thiên Ân thiếu gia một bộ đồ sạch đi”.
“Được”, Bạch Tinh Nhiên đưa mắt nhìn bộ đồ ướt nhẹp trên người trợ lý Nhan nói: “Trợ lý Nhan, quần áo của cô cũng ướt rồi, tôi đi lấy cho cô quần áo trước nhé”.
“Không cần đâu, tôi về nhà thay đò cũng được”, cô ấy nhìn sang Nam Cung Thiên Ân đang nằm trên giường: “Tối nay đế Thiên Ân thiếu gia ngủ ờ đây đi, tôi về trước đây”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn theo ánh mắt cô ấy rồi nhìn vào Nam Cung Thiên Ân đang nằm trên giường, gật đầu “ừ” một tiếng.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Sau khi trợ lý Nhan đi khỏi, trong phòng chí còn lại Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở đều đều của Nam Cung Thiên Ân.
Không biết vì quá lâu chưa chăm sóc cho Nam Cung Thiên Ân hay là vì dạo này đã xảy ra quá nhiều chuyện, Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân đang ngủ say, thế mà lại có chút ngại ngùng khi chạm vào quần áo trên người anh.
Không chí quần áo trên người anh ướt hết, đến cả tóc cũng ướt nhẹp, nếu cứ thế này ngủ chắc chắn sẽ dính cảm.
Tuy có hơi ngại, nhưng cô vẫn lấy bộ đồ ngủ sạch sẽ từ trong tủ ra, rồi lại lấy một chậu nước ấm từ trong nhà tắm đem ra đặt xuống đất, chuẩn bị lau người thay quần áo cho anh.
Anh đang mặc chiếc áo sơ mi màu sẫm, Bạch Tinh Nhiên e dè đưa tay ra, ngón tay vừa chạm vào khuy áo dưới cằm anh liền lập tức rụt lại.
Cô cười mếu nghĩ bụng sao mình lại thể hiện như thể đang ăn trộm vậy? Cứ thế thay đồ cho anh rồi đi khỏi là đươc mà.
Sau khi hít nhẹ một hơi, cô lại đặt ngón tay lên khuy áo, sau đó nhanh chóng mở khuy áo anh và cởi áo ra khỏi người anh.
Cơ thể lực lưỡng lộ ra trước mắt, Bạch Tinh Nhiên đưa mắt sang hướng khác, cúi người vắt khăn ấm lau lên cơ thế anh.
Lau phần thân trên xong, giúp anh mặc đồ ngủ lên, cô lại bắt đầu lau phần thân dưới, khi cởi quần anh tay cô vẫn run, nhưng đế nhanh chóng thay cho anh bộ đồ khô ráo, cô không thế không cắn răng mà cởi hết ra.
Chiếc khăn ấm nóng đặt lên chỗ đó của anh, thế là cô đỏ mặt ngẩng đầu nhìn anh một cái, không ngờ lúc này ánh mắt anh cũng đang nhìn tới, cô lập tức giật mình đến mức rơi chiếc khăn ra khỏi tay.
Anh tỉnh dậy lúc nào vậy, thế mà cô không hề hay biết! Có lẽ là do cô đã quá căng thẳng, không nghĩ ra mình lật đi lật lại người anh đế thay quần áo, rồi lại dùng khăn ấm lau khắp người anh, có ngủ say đến mấy thì cũng phải tỉnh.
Nam Cung Thiên Ân say sưa nhìn khuôn mặt của cô chuyến từ trắng sáng đỏ, ánh lên tia thẹn thùng.
Anh đột nhiên tóm lấy bàn tay cô, nhìn cô cười khẩy: “Cô giả vờ ngây thơ cái nỗi gì?” Bạch Tinh Nhiên lập tức như bị điện giật, cô rụt tay theo bản năng.
Nhưng Nam Cung Thiên Ân cứ như thế cố tình vậy, không đế bàn tay cô rời khỏi người anh.
Cô giật tay ra thì lại bị anh ấn chặt hơn, anh mượn men say nhìn cô khiêu khích: “Chẳng phải cô biết diễn kịch sao? Diễn thử gái bán hoa cho tôi xem, diễn tốt thì ngày mai tôi sẽ thả mẹ và em trai cô”.
Bạch Tinh Nhiên đang giằng co với anh đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn thẳng vào anh: ‘‘Anh nói thật không? Có thật là sẽ thả mẹ tôi và Tiếu Ý ra không?” “Cô cứ thử thì biết”, Nam Cung Thiên Ân cười khẩy.
Bạch Tinh Nhiên nhìn biểu cảm trên mặt anh, trông không có chút gì là đáng tin cậy hết, nhưng anh đã nói như vậy, chẳng phải đó cũng là một cơ hội sao? Nhỡ anh không lừa cô thì mẹ và Tiếu Ý có hi vọng được cứu rồi.
Với lại theo như những gì cô hiếu về Nam Cung Thiên Ân, từ xưa đến nay anh luôn nói được làm được!
“Sao? Không muốn à?” ánh mắt say sưa của anh từ từ co lại: “Hay là trong lòng cô vẫn có Lâm An Nam? Cơ thể của cô chỉ hiến dâng cho cậu ta?” “Không phải … .”
“Không phải? Thế vì sao cô lại không dám? Chẳng phải cô rất lo cho em trai cô sao? Nếu đổi lại là Lâm An Nam, có phải cô không cần tôi mời mà bò luôn lên người cậu ta không? Cô … .” Chưa chờ cho anh nói hết, Bạch Tinh Nhiên lập tức ập người xuống, chủ động hôn lên môi anh.
Mí mắt Nam Cung Thiên Ân hơi động đậy, anh cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Bạch Tinh Nhiên chủ động hôn lên môi anh, bàn tay vẫn không nhích khỏi chỗ đó của anh, vừa vuốt ve vừa đặt đôi môi mềm mại của cô hôn đến tai anh rồi thì thầm: “Không cần biết anh có tin hay không, nhưng tôi và Lâm An Nam thật sự trong sáng, cả đời này tôi chỉ làm với một mình anh”.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.
Nam Cung Thiên Ân sững sờ một lúc, sau đó đẩy cô ngã ra: “Lừa đảo!”.
Bạch Tinh Nhiên bị anh đẩy xuống tấm thảm lông cừu dưới đất, may mà tấm thảm dày nên không đau mấy.
Cô biết ngay anh sẽ không tin cô, dù sao giờ cô có nói gì anh cũng đều sẽ không tin.
Cũng chỉ trách bản thân cô thôi, là cô đã khiến cho anh mất niềm tin vào bản thân mình.
Cô lặng lẽ bò lên khỏi mặt đất, sau đó bò lên giường, tiếp tục hôn lên môi anh, nụ hôn nhẹ nhàng mà vụng dại.
Cô có thế cảm nhận được sự phập phồng của lồng ngực Nam Cung Thiên Ân vì tức giận.
Nụ hôn chạm đến ngực anh, cô muốn nụ hôn làm cho trái tim anh bình tĩnh lại, bộ đồ ngủ cô vừa mặc lên cho anh đang được cô từ từ cởi ra.
Cô nhanh chóng cởi bộ đồ ngủ trên người cô, sau đó áp cơ thế cô lên anh.
Những gì mà cô biết làm đều là những gì mà ngày trước anh dạy cô, tuy vụng dại nhưng kích thích.
Không chờ được sự mơn trớn của cô nữa, anh liền sốt sắng lật người cô lại rồi ép xuống.
Bạch Tinh Nhiên ôm anh, chấp nhận sự đòi hỏi từ bị động chuyến sang chủ động của anh, cơ thế cô cũng nhanh chóng bắt dầu hòa quyện vào anh.
Ngọn lửa dục vọng đúng là một kiểu nhu cầu sinh lý rất đáng sợ, hai người đã thù hận nhau đến mức này rồi thế mà vẫn có thể quấn nhau trên giường như vậy.
Cô cay đắng cắn môi, ôm chặt hông anh.
Nam Cung Thiên Ân lại cố gắng tách hàm răng đang cắn chặt môi cô ra, đầu lưỡi nhanh chóng thâm nhập vào sâu trong miệng cô, anh cắn vào môi cô một cái như một sự trừng phạt.
Bạch Tinh Nhiên đau đớn kêu nhẹ một tiếng.
Nghĩ lại lần ở chung cư mấy hôm trước, Bạch Tinh Nhiên biết mình càng phản kháng thì càng dễ kích động đến lòng muốn chiếm hữu của anh, thế là cô cứ thế mặc kệ anh xả giận mặc kệ anh dày vò.
Cho đến khi hơi thở của anh từ từ ổn định lại, cô mới cẩn thận đẩy anh sang một bên, sau đó ngồi dậy khỏi giường.
Cô tưởng anh đã ngủ, không ngờ anh vẫn thức, cánh tay anh quàng lấy eo cô không cho cô rời khỏi.
“Đại thiếu gia, tôi đi thay chậu nước ấm khác đế lau người cho anh”, cô quay lưng e dè nói với anh.
Cuối cùng anh cũng buông tay ra.
Bạch Tinh Nhiên nhanh chóng bước xuống giường, vớ chiếc chăn mỏng đắp lên người anh xong, cô mới nhặt quần áo ngủ của mình rồi mặc lên người, sau đó đi vào phòng tắm thay chậu nước ấm khác.
Đứng trước kệ rửa mặt, cô nhìn thấy vẻ bơ phờ của mình trong gương, còn có cả dấu hôn mà anh vừa để lại trên cổ nữa, đột nhiên lòng cô phảng phất một sự ngấn ngơ, cô và anh … bây giờ rốt cuộc là như thế nào vậy? Ngày hôm sau Bạch Tinh Nhiên dậy từ rất sớm, nói với cô giúp việc bị câm là Nam Cung Thiên Ân đang ở đây, bảo cô ấy khi đi mua thức ăn nhớ mua ít củ từ đế về nấu cháo.
Cô giúp việc bị câm vừa nghe thấy Nam Cung Thiên Ân ở đây, lập tức không dám chậm trễ.
Bạch Tinh Nhiên tự tay nấu cháo củ từ, khi bước ra khỏi phòng bếp, đúng lúc Nam Cung Thiên Ân đang từ tầng trên xuống.
Cô đứng bên cạnh nhìn anh, thấy anh định đi qua phòng khách đến thẳng cửa chính, thế là e dè lên tiếng: “Đại thiếu gia, bữa sáng làm xong rồi, anh ăn chút rồi hẵng đi”.
Nam Cung Thiên Ân nói mà không cả ngoái đầu lại: ‘‘Không ăn đâu”.
“Không được, tối qua anh đã nôn sạch rồi, nếu không ăn sáng sẽ dễ bị ngất lắm”, Bạch Tinh Nhiên đi tới.
Thấy anh vẫn không có ý định dừng bước, Bạch Tinh Nhiên vội vàng hét lên: “Đại thiếu gia, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Nam Cung Thiên Ân quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào vết tích không thế che được ở trên cổ cô, trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng tối qua, sau đó anh châm rãi hỏi một câu: “Cô muốn nói gì?