Cô biết, anh là Nam Cung Thiên Ân, chồng mới cưới của cô, họ vừa nãy đã quấn lấy nhau điên cuồng!
Trinh tiết cô giữ bao nhiêu năm đã bị một con ma thô bạo cướp mất rồi, nghĩ thôi cũng thấy buồn.
Cánh tay Nam Cung Thiên Ân vẫn khoác trên eo cô, cặp lông mày mảnh mai cau lại, cô cẩn thận, dè dặt giơ tay lên định đẩy tay anh khỏi người mình thì mới phát hiện Nam Cung Thiên Ân hình như không ổn.
Anh đang làm gì? Đang run rẩy?
Đúng thế, mặc dù màn đêm tối tăm, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ, cảm nhận được cơ thể Nam Cung Thiên Ân đang run rẩy, biểu cảm trên mặt đau đớn, cứ như đang chịu đựng cơn đau khó nhịn nào đó.
Nghe đồn Nam Cung Thiên Ân là một con bệnh, đây là sắp phát bệnh à?
Bạch Tinh Nhiên dịch sang bên một chút theo bản năng, nhìn anh với gương mặt còn sợ hãi, người nhà Nam Cung không nói với cô phải ứng phó với tình hình đột ngột này thế nào!
Đúng lúc cô đang hoảng loạn, không biết phải làm sao, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên lao vào cô một cách bất ngờ, bóp đúng cổ cô, vừa siết chặt vừa nghiến răng nói khẽ: “Tại sao lại bám riết tôi… tại sao… tại sao?”.
“Tôi… cứu mạng…”, Bạch Tinh Nhiên vừa giãy giụa đánh, đẩy cơ thể anh vừa hét.
Nam Cung Thiên Ân trước mặt trông như điên rồi, hành vi hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân, dùng nhiều sức đến mức dù cô giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Cuối cùng cô cũng biết sáu người vợ trước của anh chết thế nào rồi, thì ra…
Khi cô tưởng mình sắp trở thành người vợ thứ bảy không sống qua nổi đêm tân hôn của anh, thì Nam Cung Thiên Ân đột nhiên thả cô ra, sau đó trở mình lăn từ trên giường xuống đất, cơ thể co rúm lại, cắn chặt răng, khóe môi thậm chí còn có máu chảy ra.
Bạch Tinh Nhiên đang thở dốc ngửi thấy mùi máu tanh, ý thức được có lẽ anh gặp nguy hiểm, bỗng chốc cũng không quan tâm hận thù và oán trách trước đó nữa, túm lấy cái chăn trên giường bọc lên người, xuống giường theo. Cô muốn bật đèn, công tắc đèn trong phòng ấn thế nào cũng không có phản ứng.
Nhìn phản ứng của Nam Cung Thiên Ân cứ như lên cơn điên, cô nhìn quét xung quanh, xung quanh tối đen căn bản không tìm được vật nào thích hợp để nhét vào miệng anh, để anh không cắn lưỡi tự vẫn.
Trong lúc cấp bách, cô nhét cổ tay mình vào miệng anh.
“A…”, tiếng thét the thé phát ra từ miệng cô, đau…!
Tiếng thét của cô cuối cùng cũng đánh động người trong nhà, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân hoảng loạn, tiếp đó là từng bóng người lắc lư trước mặt.
Bạch Tinh Nhiên không biết ai trong nhà, cũng không biết họ là ai, trong lúc hoảng hốt, cổ tay cô được cứu khỏi miệng Nam Cung Thiên Ân. Không ai quan tâm cô, tất cả mọi người đều đang xoay quanh Nam Cung Thiên Ân.
Bác sĩ, chủ nhân, người làm… bóng dáng những người này không ngừng thay đổi, di chuyển trước mặt cô, đến tận khi Nam Cung Thiên Ân được đưa đi khỏi phòng ngủ, cả quá trình cô đều rúc ở góc tường, vượt qua trong hoảng hốt.
Trong phòng ngủ cuối cùng cũng yên tĩnh, Bạch Tinh Nhiên gian nan giơ tay trái tê dại lên, cảm giác trên cổ tay đã là máu thịt lẫn lộn.
Bạch Tinh Nhiên dựa vào góc tường ngồi rất lâu, thiếp đi trong lúc mơ màng, cũng không biết đã ngủ bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa thô bạo. Cô bị dọa cho nhảy dựng, mở mắt ra mới phát hiện trời đã sáng trưng, cô đang định đứng dậy mở cửa thì cánh cửa lại bị người ta đẩy mở. Một mụ già được gọi là chị Hà dẫn hai người làm đi vào, dùng ngón tay chỉ vào cô đang ở trên giường: “Lôi cô ta đi”.