“Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, cô mau nói cho tôi biết rốt cuộc cô muốn làm như thế nào?”, Lâm An Nam ngắt lời cô ta với vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng anh ta cũng nhanh chóng đổi ý:
“Thôi, cô đừng nói gì cho tôi thì hơn, coi như tôi hoàn toàn không biết gì về âm mưu của cô đi, đến lúc xảy ra chuyện gì cũng đừng kéo tôi vào”.
“Tôi đã nói rồi, anh chí cần đưa Thấm Khác xuống núi là được, những chuyện khác không cần anh quan tâm’.
“Thế Tinh Nhiên thì sao? Tôi chí quan tâm Tinh Nhiên diễn vai gì trong kế hoạch của cô”, Lâm An Nam hỏi, anh ta chí quan tâm Bạch Tinh Nhiên,
những người khác không liên quan gì đến anh ta hết.
“Anh yên tâm đi, nó không phải đóng vai gì hết, đến lúc đó anh đưa Thấm Khác xuống núi, Bạch Tinh Nhiên và tôi sẽ xuống núi sau”, Bạch Ánh An thấy vẻ mặt không tin tưởng của Lâm An Nam liền nói:
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
“Lâm thiếu gia, nếu tôi hại chết Bạch Tinh Nhiên, anh có bỏ qua cho tôi không?”.
“Không”.
“Thế là được rồi, anh bắt thóp được tôi thì tôi dám làm gì nó chắc? Tôi chỉ cảm thấy nếu anh đưa theo Bạch Tinh Nhiên sẽ không tiện hành động thôi”.
“Tôi cảnh cáo cô, nếu cô động vào một sợi tóc của cô ấy, thì vị trí
Nam Cung thiếu phu nhân của cô cũng đừng hòng làm tiếp nữa”, Lâm An Nam lạnh lùng cảnh cáo.
“Yên tâm, điều này tôi biết”, Bạch Ánh An đưa mắt nhìn về hướng bữa tiệc trong đại sảnh, cười với giọng mía mai:
“mau vào đi, con mụ kia biết đâu lại giở trò gì với Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên cho xem”.
Thấy Bạch Ánh An nói vậy, Lâm An Nam mới sực nhớ ra mình rời khỏi đó đã hơi lâu, thế là bước nhanh về đại sảnh.
Khi đi đến cửa đại sảnh nơi tổ chức bữa tiệc, Lâm An Nam đúng lúc nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên đứng bên boong tàu ngắm cảnh, anh ta đi tới, ôm cô vào lòng từ phía sau:
“Sao thế? Đang nhìn gì vậy?”.
Chỉ cần nghĩ tới kế hoạch của Bạch Ánh An ngày mai, anh ta lại mềm lòng, cảm thấy càng lúc càng thương Bạch Tinh Nhiên hơn.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh ta lắc đầu nói:
“Không có gì, chỉ là ở bên trong thấy hơi bí, muốn ra ngoài hít thở không khí”.
“giờ đã hít thở không khí xong chưa?”.
“Xong rồi”.
“Vậy đi thôi, chúng ta quay lại nhấm nháp rượu tiếp nào”.
“vẫn đi à?”, Bạch Tinh Nhiên không có hứng thú với việc uống rượu, tuy rượu ở đây được nhân viên pha chế pha rất ngon.
“Đâu thế lúc nào cũng là chúng ta về trước được”, Lâm An Nam ôm cô về lại chỗ ngồi rồi ngồi xuống, nhìn mọi người xung quanh cười nhẹ hỏi:
“Có món mới lên chưa?”.
“Có đấy, lúc anh không có ờ đây đã lên hai món mới rồi”, Thấm Khác chí vào hai loại rượu một hồng một trắng ở vị trí bọn họ, cười tươi nói:
“Uống thử đi, mùi vị được phết”.
“Vậy à?”, Lâm An Nam bưng một trong hai cốc lên, nhìn vào cái tên nói:
“Cạm bẫy của sói, cái tên hoang dã thật, nào, thử xem sao”, anh ta nâng cốc rượu lên miệng Bạch Tinh Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên há miệng nhấp một ngụm, gật đầu:
“Được đấy”.
“Thếthì uống hết đi, đừng lãng
phí”, Lâm An Nam lại nâng cốc thứ hai lên, cạch với cô một cái rồi ngửa cổ uống một ngụm.
Vừa nãy Bạch Tinh Nhiên đã uống một chút rồi, giờ lại uống tiếp, tuy mọi người nói rượu này không nặng lắm, nhưng uống xong mới ngấm, nên cô uống rất cẩn thận.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.
Lâm An Nam cố tình chuốc say cô, nên lại nâng một cốc nữa dụ cô uống.
Bạch Ánh An cũng có ý định chuốc say Nam Cung Thiên Ân, thấy Lâm An Nam đang dụ Bạch Tinh Nhiên uống rượu, thế là nâng cốc lên theo rồi cười tươi nói:
“Chỉ hai người uống thì không hay lắm nhỉ? Hay là chúng ta cùng uống đi”.
Cô ta vừa nói vừa đưa cốc rượu màu hồng cho Nam Cung Thiên Ân:
“Đại thiếu gia, anh nên khởi xướng cho mọi người chứ”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn sang Lâm An Nam và Bạch Tinh Nhiên một cái, mỉm cười nói:
“Hay là thôi đi, uống say thì mai không đi chơi được nữa .
Phác Luyến Dao lại nói chen vào:
“Đúng đó, đúng đó, ngày mai đi leo núi Thất Tinh cần phải có thế lực tốt chút, chúng ta nên giải tán về nghỉ ngơi cho sớm đi”.
“Về sớm thế em có ngủ nổi không?”, Thấm Khác nhìn cô ta một cái, Phác Luyến Dao không nói gì, hậm hực nhìn trừng mắt vào cậu ta.
“Đúng, giờ mới hơn tám giờ, về thì hơi sớm thật”, Bạch Ánh An nói:
“Lát nữa chín giờ còn có tiết mục nữa mã .
Bạch Ánh An và Lâm An Nam kẻ tung người hứng, mọi người cuối cùng cũng ở lại, cho đến tận gần mười giờ mới về. Nhưng lúc này Bạch Tinh Nhiên đã bắt đầu hơi say rồi.
Nam Cung Thiên Ân dù sao cũng là người từng trải trên thương trường, muốn anh say không dễ vậy đâu, nhưng Bạch Ánh An lại không thắng được men rượu mà gục xuống.
Thấm Khác là say nhất trong số những người ở đó, phải nhờ nhân viên phục vụ của bữa tiệc dìu cậu ta về.
“Cẩn thận chút”, Lâm An Nam đỡ Bạch Tinh Nhiên đang loạng choạng.
“Đúng là hơi say rồi”, Bạch Tinh Nhiên cố gắng đứng vững, cười với vẻ ngại ngùng.
“Để anh cõng em về nhé”, Lâm An Nam đi đến trước mặt cô cúi lưng xuống. Bạch Tinh Nhiên không từ chối, vừa cười vừa nói cảm ơn rồi nằm lên lưng anh ta.
Bạch Ánh An dựa vào người Nam Cung Thiên Ân, nhìn bóng dáng rời khỏi của hai người họ, cô ta ngấng dầu nhìn Nam Cung Thiên Ân nũng nịu:
“Đại thiếu gia, em cũng muốn được cõng về”.
Nam Cung Thiên Ân thu lại ánh mắt đang nhìn ra lối cửa ra, quay mắt đang nhìn ra lối cửa ra, quay sang nhìn cô ta gật đầu:
“Được”.
“Cảm ơn đại thiếu gia”, Bạch Ánh An vui mừng cười lên, cũng trèo lên lưng Nam Cung Thiên Ân.
Sau khi về đến khách sạn, Nam Cung Thiên Ân đặt Bạch Ánh An xuống giường, khi đang định đứng dậy, Bạch Ánh An ôm chặt lấy cổ anh, cơ thế gợi cảm ập vào người anh. Đôi môi đỏ lướt trên môi anh, dịu dàng nói:
“Đại thiếu gia, anh đừng đi, ở đây với em được không?”.
“Ánh An, em say rồi”, Nam Cung Thiên Ân hơi tránh nụ hôn của cô ta, một tay đặt lên vai cô ta vỗ nhẹ:
“Ngoan nào, nằm xuống nghỉ ngơi đi, men rươu sẽ hết nhanh thôi”.
“Không… em không muốn”, Bạch Ánh An nửa say nửa tính không cần biết có diễn kịch hay không, khát vọng được cùng Nam Cung Thiên Ân trong cơ thế cô ta càng trỗi dậy mãnh liệt, mà cô ta xưa nay chưa từng là một người biết ý nhị. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực Nam Cung Thiên Ân, luồn qua khe hở của áo sơ mi nhẹ nhàng mơn trớn cơ thế anh, đôi môi mỏng manh cũng dồng thời hôn lên quai hàm anh.
Nụ hôn của cô ta vừa thành thục vừa nhiệt tình, là điều mà Bạch Tinh Nhiên bất kế thế nào cũng không thế hiện nối.
Bị cô ta kích thích đến mức Nam Cung Thiên Ân cảm thấy khô hết cổ họng, anh khựng người lại, sau đó kéo cô ta ra khỏi người anh, sau khi ấn cô ta nằm xuống giường, anh mỉm cười nói:
“Em ngủ trước đi, anh đi tắm đã”.
Bạch Ánh An sững sờ nhìn theo anh, sau đó cười với anh bằng vẻ thảo mai:
“Em muốn tắm cùng anh cơ”.
“Uống say không được tắm luôn, sẽ dễ bị choáng đấy”, Nam Cung Thiên Ân kéo chăn đắp lên người cô ta, vỗ vào bàn tay cô ta nói:
“Em nằm đi, anh đi tắm đây”.
Nam Cung Thiên Ân vào phòng tắm, sau khi xả nước vào bồn tắm, cởi quần áo ra ngâm tấm thân mệt mỏi vào trong bồn. cảm giác thoải mái lan tỏa khắp người anh, anh nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác dễ chịu này.