Chưa cần nói đến Nam Cung Thiên Ân càng có cơ hội nghi ngờ Bạch Tinh Nhiên, anh ta và Nam Cung Thiên Ân vốn là tình địch luôn ghen tị nhau, vậy mà mẹ lại muốn anh ta cùng đi du lịch với cả nhà Nam Cung, còn phải lấy lòng người ta giống như một con chó pug?
Dù là vì điều gì, anh ta đều không thế đồng ý!
Lâm phu nhân tức giận:
“Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, lão phu nhân là bà ngoại của con, là người bề trên”.
“Nhưng bà ấy chưa bao giờ coi con là cháu ngoại cả”.
“Cho nên con mới phải gần gũi với bà chứ, con xem Thấm Khác, Thấm Tâm gần gũi với bà như thể cháu nội vậy, giờ cơ hội tốt như thế ngay trước mặt con thế mà con lại không biết nắm lấy”, Lâm phu nhân hít nhẹ một hơi, giọng nói hài hòa hơn:
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
“Con với Thấm Khác chẳng có gì khác nhau cả, đều là cháu ngoại của nhà Nam cung, nhưng nếu chúng ta không làm cho lão phu nhân vui, Tập đoàn Nam Cung sau này sẽ không liên quan đến chúng ta thật đấy chứ”.
Lâm An Nam nghe mẹ mình nói những lời này cảm thấy như có sâu bò trong tai, anh ta tức giận phản bác:
“mẹ, con nói lại với mẹ lần nữa, Tập đoàn Nam Cung sẽ không rơi vào tay Thấm Khác, cũng không rơi vào tay chúng ta đâu, cơ thế Nam Cung Thiên Ân vẫn cường tráng lắm, cướp phụ nữ cũng không chậm chút nào đâu”.
Không đợi cho mẹ lên tiếng, anh ta tiếp tục nói:
“Với lại, trước đây mẹ nói anh ta không sống được quá ba mươi tuổi, muốn con mau chóng đi lấy lòng Nam Cung lão phu nhân, nhưng giờ mẹ cũng thấy rồi đấy, Nam Cung Thiên Ân đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn khỏe như voi, người ta đâu có chết đâu”.
Nói thật thì anh ta cũng hi vọng Nam Cung Thiên Ân mau chết đi, nhưng người ta lại cứ không chết đấy!
“Bệnh của nó là thật, làm sao con biết được nó sẽ không chết vào năm ba mươi tuổi chứ? Hoặc biết đâu một ngày nào đó sang năm nó lại đột nhiên chết thì sao?”.
“Thế thì cứ đợi anh ta chết rồi hẵng tính”, Lâm An Nam hất tay đi ra khỏi phòng.
“Chờ nó chết thì không kịp nữa đâu!”, Lâm phu nhân hét với sau lưng anh ta một tiếng:
“Lâm An Nam con đứng lại cho mẹ!”.
Lâm An Nam đứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào bà ta:
“mẹ, con nói rồi không đi là không đi”.
“Không đi đúng không, vậy con và Bạch Tinh Nhiên đừng hòng cưới nhau nữa!”, Lâm phu nhân cứng rắn nói, sau khi lướt qua người anh ta, đi trước ra khỏi phòng.
Sắc mặt Lâm An Nam trầm xuống, bất lực nhìn ra cửa nói to:
“mẹ… mẹ có thế biết phân biệt phải trái chút được không!”.
Nhưng Lâm phu nhân vẫn một mực bắt anh ta đi, không hề đế ý đến những lời anh ta đang nói.
Bạch Ánh An ngủ trưa dậy, thấy Nam Cung Thiên Ân đã thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài, cô ta vội vàng hỏi:
“Đại thiếu gia, anh phải ra ngoài à? .
Nam Cung Thiên Ân dừng chân lại, quay đầu nhìn cô ta gật đầu:
“Đúng vậy”.
“Anh đi đâu thế?”, Bạch Ánh An đi lên phía trước, kéo cổ tay anh nói:
“Thế tối anh có về không?”.
“Anh cũng không biết nữa, dạo này công việc bận quá”.
“Hôm nay chẳng phải là cuối tuần sao”, Bạch Ánh An đột nhiên cười lên:
“Hay là chúng mình đi xem phim đi? Hôm qua vừa ra một bộ phim hay lắm, anh nhất định sẽ thích”.
“Ánh An…”, Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên vỗ nhẹ vào bàn tay cô nói:
“Đế hôm khác đi, hôm nay thực sự anh không có thời gian”.
Anh không phải là không có thời gian, mà không hề muốn ở trong nhà, không muốn đối diện với Bạch Ánh An.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.
“Vậy đi du lịch… anh có đi không?”.
Bạch Ánh An hi vọng anh nói không đi, cũng tưởng anh sẽ nói không đi, không ngờ anh không nghĩ gì mà gật đâu luôn:
Hiểm lắm bà nội mới có hứng thú đi du lịch, đương nhiên là anh cũng đi rồi”.
“Nhưng tuổi bà đã cao, Khu nghỉ dưỡng Liễu Thành lại hơi xa, em sợ bà sẽ mệt”, Bạch Ánh An cố gắng làm cho anh mất đi suy nghĩ muốn đi du lịch, nhưng Nam Cung Thiên Ân lại không hề nhụt trí, còn vỗ vai cô ta an ủi:
“Tổng cộng chưa đến hai trăm cây số, bà nội chịu được, em đừng lo”.
“Vâng, cũng được vậy”, Bạch Ánh An nản lòng gật đầu một cái.
“Anh đi đây”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta mỉm cười, quay người đi xuống dưới nhà.
Bạch Tinh Nhiên cũng giống như Lâm An Nam, vừa nghe thấy phải đi du lịch với người nhà Nam Cung lập tức cảm thấy bất an.
Cô im lặng một lúc, mới buồn bã hỏi:
“Nhất định phải đi sao?”.
“Nếu chúng ta còn muốn cưới một cách thuận lợi, thì nhất định phải đi”, Lâm An Nam thở dài với vẻ bất lực, vuốt tóc cô nói:
“Tôi cũng đâu có muốn đi, nhưng mẹ tôi nói nếu tôi lần này không nghe lời bà ấy, bà ấy sẽ không đồng ý cho chúng ta cưới, cho nên… tôi xin lôi .
Anh ta biết diễn kịch rất mệt, muốn cô đóng vai Bạch Ánh An thực sự rất mệt, nhưng thái độ của mẹ đã rất quyết liệt, anh ta không còn cách nào từ chối cả.
Bạch Tinh Nhiên biết anh ta khó xử, cũng không ép anh ta từ chối tham gia kế hoạch đó, cô nói với vẻ lo lắng:
“Tôi chí là sợ người của nhà Nam Cung sẽ nhận ra tôi”.
Hôm đó Nam Cung Thiên Ân đã rất khác thường rồi, cô cũng không thế lại lao vào họng súng của anh nữa, mấy ngày hôm nay cô luôn né tránh không dám chạm mặt anh.
may mà cuộc sống cả tuần vừa rồi trôi qua yên ả, không chạm mặt anh, cũng không xảy ra chuyện rắc rối gì-
“Tôi biết, cho nên đi Liễu Thành lần này chúng ta nhất định phải cấn thận”.
“Đương nhiên là tôi sẽ cẩn thận, hơn nữa còn cấn thận hết sức có thể”, Bạch Tinh Nhiên nói.
“Vậy thì tốt, nhất định không đế xảy ra chuyện gì, chờ sau khi chúng ta từ Liễu Thành trở về sẽ tổ chức đám cưới”, Lâm An Nam dùng một tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô một cái:
“Có cần tôi đưa em đi lên không?”.
“Không cần đâu, tôi tự lên là được rồi”, Bạch Tinh Nhiên gượng gạo đưa tay lên lau nụ hôn của anh ta, ra khỏi vòng tay của anh ta xong mới phát hiện phía đôi diện không Diet có một cái xe đỗ ở đấy từ bao giờ, và đúng lúc Nam Cung Thiên Ân bước xuống xe.
Sắc mặt cô hơi lúng túng, vội vàng đánh mắt sang hướng khác.
Lâm An Nam cũng cảm nhận được sự có mặt của Nam Cung Thiên Ân, anh ta cố ý giơ tay ra kéo Bạch Tinh Nhiên lại, hôn lên môi cô một lân nữa:
“Sáng mai anh sẽ đến đón em và Tiếu Ý đi ăn món ngon nhé”.
“Vâng”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu, nói với anh ta một cách rất hợp tác:
“Anh đi cấn thận”.
“Anh biết rồi”, Lâm An Nam nghĩ Nam Cung Thiên Ân chắc đã vào thang máy lên tầng rồi, anh ta mới quay người ngồi vào xe.
Bạch Tinh Nhiên cũng tưởng Nam Cung Thiên Ân đã lên trên rồi, nhưng khi cô ấn thang máy bước vào, lại bất ngờ phát hiện ra Nam Cung Thiên Ân vẫn đứng bên trong đợi.
Cô sững sờ một lúc, bất giác hỏi:
“Anh không phải đã lên trên rồi sao?”.
“Sao lại phải đợi tôi? Thiên Ân thiếu gia không phải là có ý đồ gì không tốt đấy chứ?” Bạch Tinh Nhiên cười với anh bằng một nụ cười khêu gợi, không còn là sự thù hận của tối hôm đó nữa.
Chưa đợi Nam Cung Thiên Ân lên tiếng, cô lại dùng giọng điệu trêu chọc để thách thức anh:
“Tôi thấy Thiên Ân thiếu gia mấy hôm nay đều ở bên này, không phải là cãi nhau với bà chị không biết gợi tình của tôi đấy chứ? Cãi nhau đến mức không muốn về nhà nữa à? Một mình anh chắc cô đơn lắm nhỉ? Nhưng tôi cảnh cáo anh nhé…”
Cô đi lên trước hai bước, giơ tay lên chỉnh cổ áo sơ mi trước ngực: “Tuy tôi rất muốn thử cảm giác được hòa quyện một đêm với Thiên Ân thiếu gia, nhưng tiếc là tôi lại sắp cưới rồi, không thể ở bên cạnh Thiên Ân thiếu gia được cho nên… anh đi về tìm bà chị như khúc gỗ kia đi nhé.”
Cửa thang máy “tinh” một tiếng rồi mở ra, Bạch Tinh Nhiên quay người định bước ra, nhưng khoảnh khắc quay người lại bị Nam Cung Thiên Ân tóm chặt cổ tay, kéo cô lại.