Không sai, tóc đã bị cắt, mặc dù cắt rất khéo nhưng vì tóc trẻ con vốn ít, cho nên có thể nhìn ra được.
Cô ta ngẩng đầu nhìn bảo mẫu hỏi:
“Có ai động vào tóc thằng bé không?”
“Không có”, bảo mẫu đi tới với vẻ ngờ vực, quan sát đứa bé trong nôi hỏi:
“Tóc bé sao thế, thiếu phu nhân?” Bạch Ánh An tỉnh táo lại, vội đáp:
“Không sao, tôi chỉ cảm thấy tóc bé hình như hơi khác”.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Bảo mẫu nhìn một lúc, rồi lắc đầu:
“Không có gì khác hết”.
“ừm, có thể là tôi nhìn nhầm thôi”, Bạch Ánh An gần như là không trụ được nói với cô ấy:
“Cô trông bé cẩn thận, tôi về phòng thay quần áo”.
“Được, thiếu phu nhân”, bảo mẫu gật đầu.
Bạch Ánh An chật vật đứng vững, cất bước đi về phòng ngủ mình, bước chân cô ta nhẹ bang đến mức gần như không đỡ nổi cơ thể bản thân.
Về đến phòng ngủ, cô ta tiện tay đóng cửa phòng, thân thể tựa vào sau cửa, hai chân mềm nhũn, cuối cùng cũng mất sức trượt xuống đất.
Tóc đứa bé rõ ràng là đã bị cắt bằng kéo, người khác có lẽ sẽ không nhìn ra, nhưng cô ta bao lâu nay vốn đã chột dạ sợ Phác luyến Dao sẽ giở trò gì, cho nên vẫn luôn để ý mỗi một thay đổi của đứa bé, đương nhiên là có thể nhìn ra ngay.
Theo phong tục truyền thống, trẻ con trong một trăm ngày không được cắt tóc, không thể nào là người nhà Nam Cung cắt được.
Hơn nữa tóc đứa bé ngắn như vậy, người khác cũng chẳng có lí do gì để cắt cả.
Sáng nay là Phác luyến Dao tự xung phong trông đứa bé giúp cô ta, vậy thì tóc nhất định là do Phác luyến Dao cắt! Nhất định là thế!
Còn việc cô ta cắt tóc đứa bé…nhất định là đến viện giám định ADN, ngoài mục đích này ra không thể có mục đích khác.
Làm sao đây? Cô ta phải làm sao đây?
Cô ta càng nghĩ càng sợ, càng sợ thì càng không biết phải làm thế nào, mãi một lúc, cô ta mới lấy lại chút lý trí từ trong hoảng loạn, bắt đầu lục tìm điện thoại trong túi, sau đó gọi vào số của Hứa Nhã Dung.
Không đợi Hứa Nhã Dung ở đầu bên kia lên tiếng, Bạch Ánh An đã sốt ruột nói:
“Mẹ ơi, mẹ mau đến giúp con đi…” Những ngày qua, điều Hứa Nhã Dung sợ nhất chính là nhận được điện thoại nhờ giúp đỡ của Bạch Ánh An, vì điều đó báo hiệu có chuyện xảy ra.
Sau khi nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ta, tim bà ta thắt lại, lao ra ngoài:
“Sao thế? Việc tối qua không thành công?” Bạch Ánh An lau nước mắt chực trào, đến cả giọng nói cũng run lên:
“Mẹ, lần này con xong đời rồi, Phác luyến Dao kia đúng là đáng ghét, cô ta… cô ta… “Tối qua nó làm hỏng việc của con?”, giọng Hứa Nhã Dung lạnh hẳn đi.
“Cô ta đâu chỉ làm hỏng việc của con tối qua, hôm nay cô ta còn cắt tóc đứa bé, mẹ ơi, mẹ nói xem cô ta có cầm tóc của con với đứa bé đến viện làm xét nghiệm ADN không? Có phải cô ta vẫn luôn nghi ngờ con không?”
“Ánh An, con đừng sợ vội”.
“Sao con có thể không sợ chứ, nếu cô ta phát hiện con và đứa bé không có quan hệ huyết thống vậy chẳng phải là con toi rồi sao? lão phu nhân và Nam Cung Thiên Ân nhất định sẽ phát hiện bí mật của chúng ta”, chỉ cần nghĩ đến việc người nhà Nam Cung phát hiện bí mật này là Bạch Ánh An lại sợ đến mức mặt trắng bệch.
Cô ta cứ ngỡ mình chỉ cần vào nhà Nam Cung, thì kế hoạch coi như thành công rồi, không ngờ trong nhà Nam Cung còn có một người phụ nữ nham hiểm như Phác luyến Dao.
Hứa Nhã Dung nghĩ một lúc, hỏi: “Phác luyến Dao đang ở đâu?”
“lúc sáng giả vờ tốt bụng trông con giúp con, rồi cắt tóc, giờ đã ra ngoài rồi, nói là có việc phải ra ngoài một chuyến, chắc là đến bệnh viện rồi”, Bạch Ánh An vẫn là dáng vẻ không hề có chút chính kiến nào, vừa gặp chuyện là chỉ biết hỏi Hứa Nhã Dung xem làm thế nào.
“Vậy có nghĩa là giờ nó mới đến bệnh viện đúng không?”
“Dạ”.
Hứa Nhã Dung lại trầm ngâm một lúc rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc:
Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.
“Ánh An, con nghe đây, hôm nay nó mới cầm tóc đến viện giám định, mà bình thường bệnh viện phải ba ngày sau mới cho ra kết quả được, dù làm gấp cũng phải hai ngày, cũng có nghĩa là ít nhất phải hai, ba ngày nữa nó mới lấy được báo cáo giám định”.
“Nhưng hai hôm sau nếu cô ta lấy được báo cáo giám định vậy chẳng phải là con toi rồi sao?”, Bạch Ánh An chảy nước mắt nói.
“Cho nên giờ cần con làm một việc .
“Việc gì?” giọng Hứa Nhã Dung chợt nham hiểm:
“Để nó lấy được kết quả giám định xong thì người chết không đối chứng được”.
“là sao?”
“Bây giờ, ngay lập tức… bóp chết đứa bé”, Hứa Nhã Dung gần như là nhả từng từ từng chữ nói hết câu này.
Còn Bạch Ánh An vừa nghe thì ngay lập tức đần thối mặt, mãi mới hét khẽ:
“Mẹ, mẹ đang đùa gì thế?”
“Mẹ không đùa”, Hứa Nhã Dung nói:
“Nếu con không khiến đứa bé chết bây giờ, vậy thì hai, ba hôm sau sẽ là con chết, còn nữa nhà họ Bạch chúng ta sẽ chôn cùng con luôn, chẳng lẽ con muốn khiến cả nhà mình phải chết chung với một con bệnh ư?”
“Con đương nhiên là không muốn rồi, nhưng mà…”, Bạch Ánh An lắc đầu, nước mắt rơi như mưa:
“Mẹ, như vậy tàn nhẫn quá, con không làm được…” Mặc dù đứa bé này không phải của cô ta, mặc dù mỗi lần nhìn thấy nó thì đều ghét, nhưng dù sao cũng là một mạng người, nếu giết chết nó vậy mình chẳng phải sẽ thành tội phạm giết người ư?
Cô ta không ra tay được, cũng căn bản không làm được.
Nhưng lời cảnh cáo của Hứa Nhã Dung lại văng vẳng bên tai:
“Con không làm được cũng phải làm, giờ vấn đề không phải là làm thiếu phu nhân nhà Nam Cung nữa mà là giữ được mạng, con hiểu không?”
“Con không muốn… con không làm được…”
“Ánh An, con nghe mẹ nói”, Hứa Nhã Dung còn sốt ruột hơn cả cô ta:
“Đứa bé này không có tâm thất, nó căn bản không thể sống được, bác sĩ chẳng phải cũng đã nói cùng lắm thì nó sống được một tháng ư? Nó bây giờ không uống được sữa, không thở được, sống phút nào là đau đớn phút ấy.
Con không phải đang hại nó mà là đang giúp nó, giúp có giải thoát khỏi cuộc đời đau khổ này hiểu không?”
“Nó sẽ không trách con, có muốn trách thì cũng là trách Bạch Tinh Nhiên mẹ ruột nó, là con ranh Bạch Tinh Nhiên cứ đòi đưa nó đến thế giới này.
Con nghe rõ chưa?
Con làm vậy là đang giúp nó, không phải hại nó”.
“Con… con biết rồi”, Bạch Ánh An khó chịu đồng ý.
Hứa Nhã Dung hít sâu một hơi, tiếp đó nói:
“Ánh An, nhớ kĩ, tính mạng nhà họ Bạch chúng ta giờ nằm cả trong tay con, mẹ tin con biết quyết định thế nào đúng không?” Bạch Ánh An rưng rưng gật đầu, cũng không quan tâm Hứa Nhã Dung có nhìn thấy không, sau đó cúp máy.
Sau khi dập máy xong, cô ta ngồi rất lâu dưới đất để ổn định lại tâm trạng của mình, nhưng trong lòng vẫn cứ không bình tĩnh được.
Mặc dù nói đứa bé này vốn là một con bệnh không sống được, mình giết chết nó là đang giúp nó chấm dứt đau khổ sớm, nhưng việc này dù sao cũng là giết người, cô ta cần phải bình tĩnh, cần có đủ dũng khí mới dám đi ra khỏi căn phòng này.
Lúc này, cô ta thậm chí con hơi hối hận vì quyết định lúc đầu của mình, đang làm Lâm thiếu phu nhân ngon lành mà không làm, cứ đòi chạy đi làm Nam Cung thiếu phu nhân, rồi mới nhận ra nơi này còn ghê hơn cả nhà họ Lâm, căn bản không phải cái cô ta có thể điều khiển được.
Chỉ có điều hối hận thì có ích gì? Cô ta đã là cá nằm trên thớt rồi, không có đường lui nữa.
Cô ta hiện tại chỉ có thể cắn chặt răng, quyết tâm đi hết con đường này, nếu không thì chỉ có một con đường chết thôi!
Ngồi trên sàn nhà một lúc lâu, Bạch Ánh An mới lấy lại biểu cảm trên mặt, sau đó kéo mở cửa đi đến phòng trẻ em.
Bảo mẫu thấy cô ta quay lại thì lịch sự gọi một tiếng.
Bạch Ánh An “ừm” một tiếng, quan sát đứa bé trong nôi hỏi:
“Bé con vừa nãy uống sửa chưa?”
“Uống 10ml, trở hết một nữa.” bảo mẫu nói.