Cô ta kêu nhẹ một tiếng, một tay ôm mặt quay đầu sang trừng mắt nhìn Tô Tích, còn Tô Tích không hề bị ảnh hưởng bởi sự tức giận của cô ta, cô vung tay tát tiếp cái nữa rồi chửi: "Con khốn! Tao không cần mày phải dạy, cút ra ngoài!"
Người phụ nữ kia tức cắn chặt môi, quay đầu nhìn Kiều Tư Hằng, thấy anh ta không hề có chút ý định đòi công bằng cho mình, đành nghiến răng nghiến lợi mặc quần áo đi ra ngoài.
Trong phòng nghỉ chỉ còn lại Tô Tích và Kiều Tư Hằng, Kiều Tư Hằng mỉm cười ôm cô ấy, nhìn cơ thể cô ấy rồi trêu chọc nói: "Được đấy chứ, cứng ghế nhỉ, tôi thích đấy".
"Đừng có động vào tôi bằng bàn tay dơ bấn vừa chạm vào con đàn bà kia!", Tô Tích đấy cánh tay anh ta một cách chê bai,
quay người đi ra tìm lại váy của mình.
"Thế mà đã muốn đi rồi sao?", Kiều Tư Hằng đưa tay lôi cô lại, nụ cười trêu chọc trên mặt anh ta đã tắt đi, thay vào đó là nụ cười nham hiểm: "Chẳng phải cô vì cậu ta có thể hy sinh bất cứ điều gì sao? Sao lại nói đi là đi luôn thế? Không cần tôi giúp đỡ nữa à?".
Tô Tích tức nổ mắt nhìn trừng trừng vào anh ta nói: "Kiều Tư Hằng, anh là người đàn ông tôi thấy buồn nôn nhất trên đời này đấy, tôi nhìn thấy anh chỉ muốn ói thôi!"
"Cô...!", Kiều Tư Hằng tức giận đẩy cô xuống giường, đi tới nhìn xuống cô: "Cô cũng chẳng tốt đẹp gì, chúng ta như nhau cả thôi".
"Anh muốn làm gì?", Tô Tích thấy anh ta chuẩn bị đóng cửa đi ra ngoài vội vàng hỏi một câu.
"Cô như vậy chẳng thể làm cho tôi có
chút hứng thú nào nữa, cái cơ thể này của cô cũng không đáng để tôi phải giúp đỡ, không chơi nữa, tạm biệt!", Kiều Tư Hằng đóng cửa 'sầm' một cái, rồi khóa luôn bên ngoài.
Tô Tích nghe thấy tiếng anh ta khóa cửa, lại càng sốt ruột hơn, vừa kéo cửa ra vừa hổn hển nói: "Kiều Tư Hằng! Anh mở cửa ra cho tôi! Đồ khốn nạn...!".
Chỉ tiếc là cho dù cô có đập cửa có kêu hét như thế nào, Kiều Tư Hằng vẫn không quay lại mở cửa.
Bạch Tinh Nhiên dựa vào tường cầu thang bộ chờ đợi mãi không thấy tin gì của Tô Tích, mà cơn đau bụng mỗi lúc một nhiều hơn.
Cô lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trên mặt, cố gắng gọi cho Tô Tích, chỉ là cô có gọi thế nào thì Tô Tích đều không nghe máy.
Tô tích rõ ràng đã đồng ý sẽ giúp cô,
Tô tích rõ ràng đã đồng ý sẽ giúp cô, sao lại có thể không nghe điện thoại chứ? Sao có thể như vậy được?
"Tô Tích, cậu mau nghe máy đi...”, nước mắt tuôn trào ra cò khóc hu hu thành tiếng.
Hình như lúc này cô nghe thấy tiếng tìm người của Tiểu Tinh và Hứa Nhã Dung vọng vào từ phía ngoài cầu thang bộ, tiếng bước chân và tiếng gọi mỗi lúc một gần hơn.
Bạch Tinh Nhiên sững sờ, cố gắng đứng đậy định rời khỏi khu cầu thang bộ.
Cô mở hé cánh cửa cầu thang, thấy Hứa Nhã Dung và Tiểu Tinh đang chạy về phía cô, cô vội vàng quay người chạy lên tầng trên.
Cơn đau bụng khiến mỗi bước lên bậc thang của cô như thể mất đi nửa mạng vậy, nhưng cô không hề bỏ cuộc, cũng không
dừng lại, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó là
dừng lại, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó là thoát khỏi hai mẹ con độc ác này, giữ đứa bé được an toàn.
Cô khó khăn lắm mới leo lên được tầng sáu, đi ra khỏi khu cầu thang, nhìn xung quanh phát hiện cô không hề thông thạo bố cục của tầng sáu này.
Trong khu cầu thang vọng tới giọng nói thở dốc của Hứa Nhã Dung: "Tiểu Tinh, mày lên tầng bảy, tao đến tầng sáu, không tìm được thì mày chết với tao!"
"Vâng, thưa phu nhân!", Tiểu Tinh khóc lóc trả lời.
Hứa Nhã Dung sẽ lên tầng sáu, hơn nữa sắp lên tới nơi rồi!
Đầu óc Bạch Tinh Nhiên trống rỗng, cô nhìn ngang nhìn dọc, cuối cùng chạy về phía nhà vệ sinh.
Cô không chọn nhà vệ sinh nữ, mà chọn ngay nhà vệ sinh nam bên cạnh, vì đối với cô lúc này nhà vệ sinh nam có lẽ sẽ an toàn hơn chút.
Quả nhiên, cô vừa chạy vào trong nhà vệ sinh nam, Hứa Nhã Dung đã đuổi theo đến nơi, vừa đấy cửa nhà vệ sinh nữ vừa gọi cô, còn không quên mang giọng uy hiếp: "Con ranh, đừng có gây chuyện nữa nghe thấy không hả? Mày còn không ra đây đừng trách tao không khách sáo!".
Bạch Tinh Nhiên vừa từ từ lùi lại, vừa bịt miệng không để mình khóc thành tiếng, sau đó, cơ thể cô đập vào một người phía sau.
Cơ thể cô vốn đã sắp không cầm cự được nữa, chân nhũn lại suýt thì ngã xuống đất.
"Tiểu thư, cô có sao không?", phía trên đầu đột nhiên vọng đến một giọng nói đàn ông dễ nghe.
Người đàn ông một tay đỡ cô,
một tay vặn đóng vòi nước.
Bạch Tinh Nhiên vùng vẫy đang muốn ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt, cơ thể lại không đứng vững mà trượt xuống, cô thấy trước mặt là người mặc áo blouse trắng, có thể nhìn ra được người này là một bác sĩ.
"Xin anh hãy cứu tôi...", cô đã không còn quan tâm mình có quen với người đàn ông trước mặt không, chỉ biết anh ta là bác sĩ, anh ta biết đâu có thể giúp được mình.
Đây là hy vọng duy nhất cũng là cuối cùng của cô, ngoài ra cô không biết mình có thể cầm cự được bao lâu, và có thể tìm được ai giúp cô nữa.
"Cô muốn tôi giúp cô thế nào?", người đàn ông ngược lại không hề sốt ruột, giọng nói từ tốn.
"Đừng để bọn họ cướp đi đứa con của tôi... xin anh hãy giúp tôi... tôi...", Bạch Tinh
Nhiên không chịu nối nữa, vì quá đau, cô có thể cảm nhận được đứa bé đang muốn được chui ra khỏi cơ thể của cô.
"Á... không xong rồi... con của tôi sắp ra rồi...!", cô không kìm được mà khóc lên, vừa khóc vừa cầu cứu tiếp: "Cứu tôi với...”.
Người đàn ông cuối cùng cũng đứng lên, lấy điện thoại từ trong túi áo ra bấm số gọi-
Một lúc sau, mấy bác sĩ đẩy giường chạy tới, Bạch Tinh Nhiên được mọi người cùng đỡ lên chiếc giường nhỏ.
Bạch Tinh Nhiên cứ tóm chặt lấy vạt áo của người đàn ông kia, đến lúc được đỡ lên giường bệnh rồi cũng không buông tay, cô chảy nước mắt nhìn anh ta, nhưng anh ta đứng ngược sáng trước cửa sổ, nhìn qua lớp nước mắt cô không nhìn rõ được gương mặt anh ta, chỉ nhìn thấy lờ mờ cơ thể rắn rỏi, khí chất ngời ngời của anh ta.
"Xin anh nhất định phải giúp tôi bảo vệ đứa con này", cô nghẹn ngào nhả ra từng tiếng.
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô", người đàn ông nói ra một câu, giọng điệu vẫn ôn tồn như vậy.
Lúc sau, Bạch Tinh Nhiên được đưa ra khỏi nhà vệ sinh và đến phòng bệnh gần nhất.
Lúc này Nam Cung Thiên Ân đang họp trong phòng họp, giám đốc Phòng Nghiên cứu và phát triển sản phẩm đang trình bày mục đích khai thác dự án mới, cùng một câu hỏi anh ta hỏi lại ba lần vẫn không nhận được câu trả lời của Nam Cung Thiên Ân.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Nam Cung Thiên Ân, trợ lý Nhan đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, hơi nghiêng xuống nhắc: "Thiên Ân thiếu gia, giám đốc Lâm đang hỏi anh kìa".
mục đích khai thác dự án mới, cùng một câu hỏi anh ta hỏi lại ba lần vẫn không nhận được câu trả lời của Nam Cung Thiên Ân.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Nam Cung Thiên Ân, trợ lý Nhan đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, hơi nghiêng xuống nhắc: "Thiên Ân thiếu gia, giám đốc Lâm đang hỏi anh kìa”.
Thiên Ân thiếu gia lại mất tập trung trong giờ làm việc, hình như là chuyện rất hiếm khi xảy ra.