CÔ ấy không dám quên, chuyến ra ngoài này của mình là có nhiệm vụ, nếu Bạch Tinh Nhiên có chuyện gì thì chắc phu nhân
sẽ lột da cô ấy mất.
Bạch Tinh Nhiên biết cô ấy đang lo cái gì, cười an ủi: "Đúng, chỉ uống cà phê, không đi đâu hết".
"Vậy được, nhị tiểu thư uống cà phê xong nhớ gọi cho tôi, tôi đi đón cô về nhà".
"ừm, được".
Xe dừng ở cửa một quán cà phê ở trung tâm thành phố, Tiểu Tinh không yên tâm để Bạch Tinh Nhiên vào một mình, cứ đòi đưa cô đến tận phòng riêng mới yên tâm, còn Bạch Tinh Nhiên cũng không ngăn cô ấy, hai người cùng đi vào quán cà phê.
Ánh sáng trong quán hơi nhập nhoạng, lúc đi qua một khúc rẽ thì Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới từ phía trước, không ngờ lại là Nam Cung Thiên Ân!
Nam Cung Thiên Ân ở đầu bên kia hành lang lúc này đang vừa nói vừa cười với một cô gái xinh đẹp đi về phía này, hai người không biết đang nói cái gì mà vui như vậy.
"Nhị tiểu thư, sao cô không đi nữa?", Tiểu Tinh phát hiện cô không đi theo thì xoay đầu quan sát cô, sau đó nhìn về phía trước theo ánh mắt cô.
Cái nhìn này, Tiểu Tinh cũng chợt sững sờ, bất giác nhả ra một câu: "Là Thiên Ân thiếu gia...".
Mặc dù cô ta biết Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân là vợ chồng, nhưng việc biết được ít lắm, cũng chưa bao giờ thấy Nam Cung Thiên Ân, cô ta biết Nam Cung Thiên Ân cũng là biết trên báo rồi say đắm như những cô gái khác.
Lúc này gặp được người thật, cũng không quan tâm anh là chồng ai nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người ta.
Bóng dáng Nam Cung Thiên Ân đã ngày càng gần, cuối cùng Bạch Tinh Nhiên tỉnh táo lại vội vàng quay người, trốn vào góc cua hành lang bên cạnh, tiện tay đè cái mũ xuống.
Gần như là cùng lúc, Nam Cung Thiên Ân đi ngang qua người cô, thậm chí cô còn có thể nghe thấy rõ anh nói với người đẹp kia: "Tối rảnh không? Tôi đến chỗ cô....
Người đẹp lạnh lùng liếc Tiểu Tinh đang ngơ ra như gà gỗ một cái, cười yểu điệu đáp: "Được, tôi lúc nào cũng rảnh".
"Thiên Ân thiếu gia...", bước chân của Tiểu Tinh chuyển động theo hướng bọn họ rời đi, gọi một tiếng đầy say mê với bóng lưng của Nam Cung Thiên Ân.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng nháy mắt với cô ấy bảo cô ấy câm miệng, cô nhóc mê
trai này, nếu gọi Nam Cung Thiên Ân quay
lại thì làm sao?
Cô lặng lẽ thò đầu ra, quả nhiên thấy Nam Cung Thiên Ân hơi dừng bước, xoay người lại...
Cô vội vàng rụt đầu về, cơ thể lùi ra sau.
Nam Cung Thiên Ân nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại, thấy là một cô gái xa lạ đang vẫy tay với mình, việc thế này anh không phải lần đầu gặp, ngoài việc lạnh nhạt liếc một cái thì thậm chí đến cả nụ cười lịch sự cũng không có đã xoay người tiếp tục đi.
"Thiên Ân thiếu gia, tôi là fan trung thành của anh!", Tiểu Tinh thấy anh quay đầu thì hai tay vẫy càng nhiệt tình hơn, kết quả người ta chẳng thèm nhìn cô ta nhiều, nên cái miệng nhỏ nhếch lên, mặt mày thất vọng lấm bấm: "Người ta đang chào hỏi với anh mà, dù gì cũng đáp lại cái chứ".
Sau khi nhìn Nam Cung Thiên Ân ra khỏi quán cà phê, Tiểu Tinh mới sực nhớ ra nhiệm vụ chuyến đi này của mình, và một thân phận khác của Nam Cung Thiên Ân.
Cô ấy rùng mình, vội vàng đi đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên, tò mò nói: "Nhị tiểu thư, người vừa nãy là Thiên Ân thiếu gia đó, sao cô không chào hỏi với anh ấy?".
Bạch Tinh Nhiên ngấn ngơ tựa vào tường, cảm xúc trong lòng ngổn ngang.
Bốn tháng không gặp Nam Cung Thiên Ân, ngoài việc sắc mặt anh tốt hơn trước nhiều ra thì gần như không có thay đổi gì mấy.
Sắc mặt tốt là vì tâm trạng tốt nhỉ? Tháng ngày không có cô có lẽ anh cũng không có nhiều việc phiền lòng mấy, tâm trạng đương nhiên là tốt rồi.
Còn cả người đẹp vừa nãy nữa, không biết cô ấy và anh có quan hệ gì nhỉ? Có phải là tình nhân mới của anh không?
Nam Cung thiếu gia hiện giờ hấp dẫn phụ nữ thế, bên cạnh có thêm một tình nhân cũng không có gì lạ nhỉ, tại sao cô nhìn dáng vẻ cười nói của bọn họ lại cảm thấy nhức mắt vậy chứ?
"Nhị tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?", Tiểu Tinh thấy cô mãi mà vẫn thẫn thờ ở hành lang thì quan tâm hỏi.
Bạch Tinh Nhiên khịt mũi, nói: "Tôi không sao", nói xong thì đi ra khỏi góc rẽ hành lang, vừa đi về phía phòng riêng vừa cười khổ tự giễu, lúc này sao còn có thể có suy nghĩ như vậy với Nam Cung Thiên Ân chứ? Thực sự là không nên!
Sau khi đến phòng Diêu Mỹ đặt trước, Bạch Tinh Nhiên bảo Tiểu Tinh tự ra ngoài đi dạo, Tiểu Tinh vui vẻ đi mất.
Trong phòng chỉ còn hai người Bạch Tinh Nhiên và Diêu Mỹ, Bạch Tinh Nhiên liếc chiếc cốc trên bàn, nói: "Tô Tích đâu? Cậu ấy không đến à?".
"Cậu ấy á, chắc cậu có thể đoán được cậu ấy chắc chắn sẽ không đến", Diêu Mỹ ngẩng đầu lên nhìn cô: "Gọi cho cậu cốc sữa rồi, không có vấn đề gì chứ?".
"Được", Bạch Tinh Nhiên đi đến sofa ngồi xuống, trong lòng hơi buồn, cứ tưởng trước khi mình sinh gặp hai bạn thân một chút, không ngờ Tô Tích vẫn không chịu gặp cô.
Từ sau lần trước Tô Tích giúp cô làm kiểm tra siêu âm 3D xong thì nhoáng cái đã mấy tháng không gặp cô ấy rồi, cũng không biết dạo này cô ấy bận cái gì.
Thực ra cô biết rất rõ, Tô Tích không phải vì bận mới không ra, mà là không hề muốn gặp mình.
Vì một lần giấu giếm mà khiến Tô Tích giận đến vậy, cô cứ cảm thấy hơi sai sai, nhưng lại không hiểu rốt cuộc là tại sao.
Diêu Mỹ nghiêng người, dùng tay khẽ khàng vuốt bụng cô, cười tủm tỉm nói: "Bé con lớn nhanh thật, mới mấy tuần không gặp mà lại lớn hơn nhiều rồi".
"Đủ tháng rồi mà, chắc chắn sẽ rất lớn".
"Vậy à? Lần trước cậu bảo ngày dự sinh là bao giờ ý nhỉ?".
"Mấy hòm nữa".
"Nhanh thế, vậy chẳng phải cậu sắp giải thoát rồi sao?".
"Đúng đó, mình sắp trở lại làm người tự do rồi”, Bạch Tinh Nhiên cố gượng cười, trong lòng thì lại khó chịu vô cùng, cô chẳng muốn trở lại làm người tự do gì cả.
Nếu con chắc chắn phải rời xa cô, thì cô thà nó cứ sống mãi trong bụng cô còn hơn, đương nhiên, việc này không thể xảy ra!
Ngồi trong quán cà phê với Diêu Mỹ
một lúc rồi lại đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại đối diện xong, Bạch Tinh Nhiên bèn cùng Tiểu Tinh về nhà.
Vốn dĩ cô không muốn về sớm vậy, nhưng chị Hồng gọi điện thoại nói với cô rằng Hứa Nhã Dung sau khi về thấy cô không ở nhà thì nổi giận hành một loạt người giúp việc không cho yên ổn.
Bạch Tinh Nhiên có thể không để ý tâm trạng của bà ta, nhưng không muốn những người giúp việc kia bị Hứa Nhã Dung mắng chửi vì cô, nên chọn nhanh chóng về nhà.
Vừa vào nhà, cô đã thấy Hứa Nhã Dung ngồi ở sofa với vẻ mặt hầm hầm, cứ như đang cố tình đợi cô về.
Không đợi cô nói gì, Hứa Nhã Dung tức giận đã bật dậy khỏi ghế sofa, trợn mắt với cô chửi: "Bạch Tinh Nhiên, lúc nào rồi mà mày còn chạy lung tung ra ngoài?".