Sau khi bác sĩ Hoàng đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân, trong phòng ngủ yên tĩnh đến mức không khí cũng như ngưng đọng, Bạch Tinh Nhiên bỗng không biết phải làm thế nào.
Lòng bàn tay Nam Cung Thiên Ân vẫn chảy máu, sàn nhà màu xám nhạt đã bị nhuộm đỏ một mảng, nếu còn không khử trùng cầm máu thì cô lo anh sẽ chảy máu mà chết. Song một giọng nói khác trong lòng lại đang nhắc nhở cô, anh là hung thủ sát hại bà ngoại cô, là kẻ thù của cô.
Sao cô có thể sinh lòng thương hại với kẻ thù của mình chứ? Việc này không được! Nếu bà ngoại ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ không cho phép!
Mặc dù Nam Cung Thiên Ân say rồi, nhưng lòng vẫn coi như là tỉnh táo, tỉnh táo cảm nhận được sự thay đổi, sự lạnh nhạt của cô.
Anh đang dùng chính máu mình đợi, đợi cô giống như trước kia nhìn thấy anh có gì không ổn là xông đến ngay, nhưng anh cứ giận dỗi đợi mãi, cái anh đợi được lại chỉ là cô ngồi im trên giường chẳng nhúc nhích.
Cuối cùng anh bực mình rồi, bước chân loạng choạng đi về phía chiếc giường, sau đó dùng bàn tay chảy máu bóp cằm cô nâng lên, nhìn chằm chằm cô: “Người làm trái ý tôi lén lút mang thai là cô, cố giữ đứa bé lại cũng là cô, cô thắng rồi, nhưng thắng không vui vẻ, không hài lòng vậy sao? Rốt cuộc cô muốn thế nào?”.
Hơi thở anh phả lên mặt cô, mang theo hương Whisky.
“Cảm ơn anh cho tôi cơ hội sinh đứa bé này ra, nhưng việc này không có nghĩa tôi sẽ thương anh, bảo vệ anh như trước”.
“Vậy sao? Quyết tâm muốn không có quan hệ gì với tôi?”, anh cười mỉa mai.
“Ngày trước vì không hiểu cách hành xử của anh nên luôn tràn ngập thương hại với anh, nhưng sau này tôi mới nhận ra, anh căn bản không cần người khác thương hại, dù là sự nghiệp hay phụ nữ thì anh cũng không kém người khác. Anh muốn gì thì đều có thể đạt được, dù là tính mạng của người khác, vì anh có tiền!”.
Cô mỉm cười, ngước mắt chăm chú nhìn anh tiếp tục nói: “Đại thiếu gia, còn nhớ lời tôi từng nói không? Tôi khác với những người phụ nữ khác, tôi sẽ không vì anh có tiền mà chấp nhận mọi hành vi của anh, càng sẽ không làm trái lương tâm để lấy lòng anh”.
“Tôi biết anh chưa bao giờ coi tôi là vợ anh, cho nên anh không cho tôi sinh con của anh, các người thậm chí còn định quẳng tôi ra khỏi nhà Nam Cung sau khi đứa bé chào đời. Nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ cần con tôi có thể thuận lợi ra đời là được, với anh, trước đây tôi chưa từng có hi vọng, hiện tại càng không có”.
“Ý cô là nhân phẩm của tôi đã không đáng để cô quan tâm tôi nữa?”.
“Đúng thế”.
“Ha, tôi nghĩ cũng đúng”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên giơ lòng bàn tay mình lên, nhìn vết máu trên mặt và quần áo cô: “Vậy chúng ta cược một ván xem, xem ai có thể trụ lâu hơn”.
“Anh muốn làm gì?”, Bạch Tinh Nhiên nhìn lòng bàn tay anh cố ý giơ lên cao cho mình nhìn, lòng bàn tay đã đẫm máu từ lâu.
“Xem thử có phải cô có thể nói được làm được không”, anh bật cười.
Bạch Tinh Nhiên tức giận trừng anh: “Anh có thể đừng nhàm chán thế không?”.
“Tôi quên mất nói với cô, bác sĩ nói tôi không được chảy nhiều máu quá, không được bị nhiễm trùng, nếu không thì rất dễ bị hội chứng thực bào máu”, anh vẫn cười, lòng bàn tay khẽ khàng đặt lên bụng cô: “Mẹ đứa con thân yêu của tôi, cô biết hội chứng thực bào máu là gì không? Đó là một loại bệnh nan y, gần như không có thuốc chữa, còn kinh khủng hơn cả bệnh máu trắng và ung thư…”.
Giọng anh ngày càng nhỏ đi, ngày càng yếu ớt, sau đó cơ thể gục xuống cạnh Bạch Tinh Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên ngơ ra, hét khẽ một tiếng theo bản năng: “Đại thiếu gia! Đại thiếu gia, anh sao rồi?”.
Cô không ngờ Nam Cung Thiên Ân đột nhiên ngất xỉu, rõ ràng vừa nãy anh vẫn còn khỏe mạnh, sao lại thế này…
Sức khỏe Nam Cung Thiên Ân vốn đã không tốt, uống say lại còn mất nhiều máu vậy, chẳng lẽ anh lại phát bệnh rồi? Làm sao đây? Cô phải làm sao đây?
Bạch Tinh Nhiên hoang mang, lúng túng chạy đi lấy hòm thuốc, vừa ấn loa ngoài gọi cho bác sĩ Hoàng, vừa khử trùng vết thương trên tay anh.
Điện thoại kết nối, chỉ có điều mới vang lên một tiếng đã bị người ta ấn ngắt.
Bạch Tinh Nhiên ngẩn ra, ngẩng mặt lên mới phát hiện Nam Cung Thiên Ân vốn phải hôn mê thế mà đã mở mắt, lúc này đang dùng ánh mắt mỉa mai nhìn chằm chằm cô.
Đôi tay đang nắm lấy lòng bàn tay anh khựng lại, ngẩn ngơ đón lấy ánh mắt anh.
“Tôi tưởng cô thay đổi thật rồi, thực ra không hề, cô nói bản thân đặc biệt như thế, vĩ đại như thế, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn để khiến tôi mắc mưu, đúng không?”, anh mỉm cười chế nhạo cô: “Cô đúng là khác với những người phụ nữ khác, cô biết chơi trò lạt mềm buộc chặt hơn bọn họ, rõ ràng cô rất muốn lấy lòng tôi, khiến cả trái tim và thể xác tôi đều tiếp nhận cô và đứa con đáng ghét này, nhưng lại cứ muốn bày ra dáng vẻ thanh cao, lạnh lùng. Vì cô biết, đàn ông đều không thích phụ nữ khóc lóc mè nheo bám dính lấy mình”.
“Dù tôi là người đàn ông thế nào, dù tôi có bao nhiêu phụ nữ bên ngoài, dù tôi để đạt được một món đồ mà dùng thủ đoạn gì, thì cô vẫn không thể rời xa tôi, không hận nổi tôi”.
Sắc mặt Bạch Tinh Nhiên thay đổi, không ngừng thay đổi.
Cuối cùng, cô hất tay anh ra, tức đến mức nhả ra mấy chữ từ kẽ răng: “Nam Cung Thiên Ân! Anh cút đi cho tôi!”.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, một tay khoác cổ cô kéo cô vào lòng mình, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đang giận đến phát run của cô: “Nếu không phải vì cô còn mang thai thì thực sự muốn ở lại yêu thương cô ra trò đó”.
Nói xong, anh cúi đầu tiếp tục hôn cô.
Mùi rượu thoang thoảng len lỏi qua hàm răng đôi môi của anh, lấp đầy giác quan của cô.
Bạch Tinh Nhiên tức giận dùng hai tay đẩy ngực anh, nhưng chẳng thể đẩy nổi.
Tay anh còn đang chảy máu, cô thậm chí có thể ngửi được mùi máu tanh ngọt, đã thế này rồi mà anh còn có tâm trạng dùng cách này để tuyên bố thắng lợi của anh?
Bạch Tinh Nhiên sốt ruột cắn cái lưỡi anh đang đưa vào miệng mình, chỉ tiếc là lưỡi anh linh hoạt như rắn, ngay lập tức tránh được công kích của cô.
Anh bị chọc giận rồi, càng tăng thêm sức hôn sâu hơn, ngấu nghiến bờ môi cô, khiến cô không còn cơ hội phản kháng.
Không thể dùng răng phản kháng anh, Bạch Tinh Nhiên chỉ đành đổi thành đập hai tay vào lưng anh, trong miệng phát ra âm thanh hu hu.
Đến tận khi nếm được vị đắng chát, Nam Cung Thiên Ân mới tách khỏi môi cô, dùng đầu lưỡi liếm cánh môi mình, đã tràn ngập vị đắng chát.
Nhờ ánh sáng của đèn tường, anh nhìn thấy hai hàng nước mắt trong suốt lăn xuống trên mặt cô, còn cả gương mặt tức đến mức gần như biến dạng của cô. Lòng anh cuối cùng xẹt qua chút không nỡ, buông cô ra đứng dậy khỏi giường.
“Trò chơi này không tệ, rất vui, nếu có hứng thú thì tôi không ngại cô tiếp tục chơi tiếp, chỉ cần cô chơi được”, anh mỉm cười bỏ lại một câu rồi xoay người loạng choạng đi đến cửa phòng ngủ