Anh sốt ruột bước tới, nắm lấy cánh tay của một vị bác sĩ hỏi: “Cô ấy sao rồi?”.
Bác sĩ nhìn sang Bạch Tinh Nhiên mặt mày tái nhợt, lễ phép trả lời: “Thiên Ân thiếu gia yên tâm, thiếu phu nhân chỉ bị kinh hãi và bị lạnh thôi, mặc dù động thai nhẹ, nhưng may mà thai nhi đã ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài hôm là được.
Nam Cung Thiên Ân đần người, chột dạ nhìn bác sĩ trị liệu, một hồi sau mới thốt ra câu: “Anh nói cái gì? Thai nhi gì cơ?”.
“Phải, bác sĩ Trần, anh nói cái gì thế? Thiếu phu nhân có thai rồi sao?”, Phác Luyến Dao vẻ mặt ngờ vực, bước lên một bước nhìn chằm chằm bác sĩ trị liệu nói: “Có khi nào các anh nhầm không?”.
Bác sĩ Trần cười lắc đầu: “Làm sao có thể nhầm được, chỉ cần nhìn bụng của thiếu phu nhân thôi là đã có thể nhìn ra rồi”.
“Phải đấy, ít nhất cũng bốn tháng rồi”, một cô y tá cười khanh khách nói: “Thiên Ân thiếu gia không phải vẫn chưa biết đấy chứ? Chúc mừng anh sắp làm bố rồi”.
Đầu óc Nam Cung Thiên Ân trống rỗng, một lúc sau mới đưa mắt xuống nhìn bụng của Bạch Tinh Nhiên, trên người cô đắp chăn, không nhìn ra được là có mang thai không.
Cô có thai rồi sao? Sao có thể? Rõ ràng anh không để cô có cơ hội đó mà!
“Như vậy các anh vẫn là đoán bừa mà!”, Phác Luyến Dao có vẻ bực bội nói: “Các anh sao có thể dùng mắt thường để phán đoán thiếu phu nhân có thai hay không được? Đây là biểu hiện không có trách nhiệm với bệnh nhân”.
Cô ta vừa trách móc một câu, đến cả bác sĩ Trần có tư cách lâu năm cũng không dám nói gì, dù sao cô ta cũng là em dâu họ của Nam Cung Thiên Ân, không ai dám đắc tội với cô ta.
“Bác sĩ Phác, chúng tôi không phải là dùng mắt thường để phán đoán, đã khám tim thai và chụp siêu âm rồi, thiếu phu nhân đích thực là có thai bốn tháng”, bác sĩ Trần nói.
“Thật không?”.
“Thật”.
Nghe thấy bác sĩ Trần trả lời khẳng định, Phác Luyến Dao đột nhiên cười, quay đầu nói với Nam Cung Thiên Ân: “Anh họ, xem ra đúng là thật, anh sắp làm bố rồi”.
Khóe miệng Nam Cung Thiên Ân khẽ động đậy, không nói gì cả, đi theo bước chân của các bác sĩ vào phòng bệnh.
Đội ngũ y tá thu xếp ổn thỏa cho Bạch Tinh Nhiên xong thì rời khỏi phòng bệnh, Phác Luyến Dao ngồi bên giường của Bạch Tinh Nhiên, cười rất vui vẻ: “Em đã nói chị dâu họ nhất định là có thai rồi, cho nên mới ăn nhiều như thế”.
Cô ta quay đầu sang nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái: “Anh họ, anh sao thế? Hình như không vui lắm?”.
Nam Cung Thiên Ân vẫn không nói gì, anh đích thực là không vui, rất không vui, thậm chí không vui đến mức muốn bước lên bóp chết Bạch Tinh Nhiên!
Ánh mắt của Phác Luyến Dao lại chuyển sang cái trán đã sưng lên của Bạch Tinh Nhiên, mặt áy náy nói: “Đúng là sai lầm, chị dâu họ tại sao không nói cho chúng ta biết chuyện chị ấy mang thai chứ? Nếu không sáng hôm nay nói thế nào em cũng sẽ không đưa chị ấy đi. Hại chị ấy còn bị đập đầu, cũng may không đụng vào bụng, nếu không thì tội em to rồi”.
“Luyến Dao, em ra ngoài trước đi”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nói.
Phác Luyến Dao nhìn anh, cảm giác được sự mệt mỏi trên khuôn mặt anh, lập tức đứng dậy khỏi chỗ nói: “Vậy em đi làm việc đây, lúc nào cần em chăm sóc chị dâu họ thì nói với em nhé”.
“Ừ”, Nam Cung Thiên Ân đáp lại một tiếng.
Phác Luyến Dao đi rồi, phòng bệnh trong chớp mắt trở nên yên tĩnh hẳn.
Bạch Tinh Nhiên nằm trên giường, lông mi giật giật có vẻ như ngủ không được ngon giấc lắm.
Tóc của cô vẫn còn hơi ướt, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, vết sưng trên trán nhìn rất rõ. Nhưng những điều này đều không đủ khơi gợi sự thông cảm của Nam Cung Thiên Ân, bởi vì trong lòng anh đã đang vô cùng tức giận.
Anh từ từ ngẩng khuôn mặt đẹp trai lên, ánh mắt nhìn sang bình nước truyền, trên bình có dùng bút bi ghi rõ thành phần dưỡng thai.
Dưỡng thai… anh cười lạnh một cái, giờ tay lên tháo chiếc bình đó xuống vứt đi.
Như là cảm nhận được gì đó, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô lập tức mở mắt nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân dùng tay lấy bình thuốc của cô.
“Nam Cung Thiên Ân, anh đang làm gì thế?”, cô thấp giọng nói.
Vừa lúc nãy, cô nằm mơ, một giấc mơ rất đáng sợ. Cô mơ thấy Nam Cung Thiên Ân sau khi phát hiện ra chuyện cô có thai, tức đến nỗi dùng ngón tay bóp chặt cổ cô, từng bước từng bước ép cô đến bậu cửa sổ. Ngoài cửa sổ là tòa nhà cao 30 tầng, nếu ngã xuống chắc chắn chỉ có chết. Còn anh thì bóp cổ cô rồi đẩy nửa người cô ra ngoài cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp cô một là đi chết hai là phá thai.
Cô khóc lóc xin anh tha cho mẹ con cô, anh chỉ quẳng cho hai chữ: Nằm mơ!
Cuối cùng cô tỉnh lại, chính vào giây phút mở mắt lại nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đứng ở đầu giường mình, trong tay cầm bình thuốc của mình.
Trái tim cô trong chớp mắt như bị bóp nghẹn, vì cô căn bản không biết anh muốn làm gì, không biết anh có phải đã biết chuyện cô có thai rồi không.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô cười lạnh lùng, tay cầm bình thuốc lắc lắc: “Dưỡng thai? Có cần dùng đến không?”.
“Ý anh là gì…?”, Bạch Tinh Nhiên theo bản năng lấy hai tay sờ lên bụng mình, con của cô đâu? Con của cô không sao chứ?
Chỉ khi cảm nhận được phần bụng không có gì bất thường rõ rệt, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là biểu cảm vừa thả lỏng ra lập tức lại vì Nam Cung Thiên Ân mà căng thẳng trở lại.
Anh vừa nói cái gì? Anh đã biết chuyện cô có thai rồi? Anh còn định rút kim truyền của cô ra?