“Tôi đã nói tôi sẽ đi thật xa, vĩnh viễn không bước vào Châu Thành một bước”.
“Lời này ai tin chứ?”, Hứa Nhã Dung đi vòng qua cô đến trước bàn làm việc, cầm chi phiếu trên bàn lên rồi xé vụn, cười khẩy nói: “Tiền, trang sức mà nhà Nam Cung cho nó không chỉ ở con số này thôi đâu, nói cho cùng chẳng phải vẫn là của Ánh An sao, cho nên tờ chi phiếu này khỏi cần đi”.
“Nhã Dung”, Bạch Cảnh Bình cau mày quát khẽ.
Hứa Nhã Dung cười khẩy: “Sao? Ông đau lòng à? Với một người ngoài mà ông đau lòng cái gì?”.
Bạch Cảnh Bình bất lực, chỉ đành im lặng.
Vì thế Hứa Nhã Dung lại chuyển sang Bạch Tinh Nhiên, nghiến răng nói: “Mày đừng hòng có ý đồ xấu xa gì, ngày mai ngoan ngoãn đến bệnh viện với tao bỏ đứa bé đi, nếu không mày cứ đợi dọn xác em trai yêu quý của mày đi, giờ tai nạn y tế nhiều thế, muốn nó chết quá dễ dàng”.
Bạch Tinh Nhiên buồn bã mím môi, răng cắn lòng bàn tay không để bản thân bật khóc, cô xoay sang Bạch Cảnh Bình, gửi gắm hi vọng cuối cùng vào ông ta.
“Bố, nhất định phải đối xử với con vậy sao? Dù con không phải con ruột của bố, mà là một người qua đường thì cũng không nên có kết cục thế này chứ”.
Mặc dù Bạch Cảnh Bình cảm thấy tàn nhẫn, nhưng vợ và con gái ruột của mình ở trước mặt, ông ta còn có thể làm gì?
Ông ta nhắm mắt một lúc, rồi nói: “Cứ nghe dì con đi, bỏ đứa bé đi, sống thật tốt, sau đó tìm một người tốt rồi gả đi”.
Loading...
Tia hi vọng cuối cùng trong lòng vỡ vụn.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng bật khóc, nhìn chằm chằm ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông không xứng làm bố tôi, từ giờ về sau nếu tôi còn gọi ông là ‘bố’ thì không phải người! Là súc sinh như ông!”.
Nói xong, cô xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc.
Nghe thấy cô nói bố mình vậy, Hứa Nhã Dung tức đến mức gào thét định đuổi theo xử cô, Bạch Cảnh Bình bực bội quát bà ta một tiếng: “Đủ rồi!”.
Hứa Nhã Dung đứng khựng lại, xoay đầu lườm ông ta với vẻ mặt tức tối: “Bạch Cảnh Bình ông có ý gì? Ông đang thừa nhận bản thân là súc sinh sao?”.
“Nó đang bực bội thì để nó mắng đi, để ý nhiều thế làm gì? Có phải bà muốn ép nó thành con giun xéo lắm cùng quằn, cá chết lưới rách với chúng ta thì mới chịu không?”.
Bạch Tinh Nhiên vừa nãy nói đúng, dù cô không phải con gái ông ta mà là một người qua đường thì cũng không nên đối xử với cô như vậy.
Bị Bạch Cảnh Bình mắng như vậy, cơn giận trong lòng Hứa Nhã Dung bỗng chốc giảm một nửa, bà ta đương nhiên không mong ép Bạch Tinh Nhiên đến mức chó cùng rứt giậu. Nếu vậy thì không chỉ Bạch Ánh An không thể làm Nam Cung thiếu phu nhân, đến cả nhà họ Bạch cũng có thể không giữ nổi.
Nam Cung Thiên Ân ở công ty đến 9 giờ mới về nhà, lúc đi qua cửa phòng ngủ của Bạch Tinh Nhiên thì anh dừng lại một lát, thế mà lại có cảm giác muốn vào trêu chọc cô.
Ở gần nhau lâu, anh càng ngày càng cảm thấy trêu cô hoặc cãi nhau với cô đỡ mệt mỏi hẳn.
Nhưng vừa nghĩ đến thái độ trên giường của cô tối qua anh lại bỏ suy nghĩ đi vào. Một người phụ nữ không hề biết điều, sao anh phải đi lấy lòng cô, chọc cho cô vui chứ?
Khi anh lại nhấc chân định về phòng mình, Tiểu Lục từ phía trước đi tới đột nhiên nói: “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân về nhà mẹ đẻ, tối nay sẽ không về”.
Nam Cung Thiên Ân kinh ngạc, quay đầu nhìn cô ta: “Cái gì? Về nhà mẹ đẻ rồi?”.
Theo anh biết, cô vì không hợp với em ruột mình nên cực ít về nhà mẹ, hôm nay thế mà lại về, hơn nữa còn không định quay lại.
“Vâng, nói là về đó ở mười hay mười lăm ngày mới về”.
Mười, mười lăm ngày, hình như hơi lâu.
Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lát, gật đầu: “Tôi biết rồi”, sau đó đẩy cửa vào phòng ngủ.
Nhưng anh không vào phòng ngủ của mình mà là phòng của Bạch Tinh Nhiên.
Đứng giữa phòng ngủ, anh nhìn quanh bốn phía một lượt, dường như chẳng có gì thay đổi, vẫn cứ sạch sẽ gọn gàng như cũ. Anh bước đến trước tủ quần áo mở ra, quần áo bên trong cũng đều còn cả.
Chẳng mang đồ gì đi hết, xem ra sẽ không ở nhà mẹ quá lâu, nhưng trong lòng vẫn cứ hơi trống rỗng.
Chẳng lẽ là thời gian qua đã quen với sự tồn tại của cô ấy, cho nên mới có cảm giác trống rỗng trong lòng khi nghe thấy cô ấy muốn về nhà mẹ đẻ ở một thời gian ư?
Nam Cung Thiên Ân khẽ hít vào một hơi, thực sự rất không quen với bản thân thế này.
Mặc dù Bạch Tinh Nhiên chẳng muốn gặp Bạch Ánh An chút nào, nhưng vì cuộc sống sau này đến nhà Nam Cung, cô buộc phải cho Bạch Ánh An vào phòng.
Bạch Ánh An ngồi trên giường cô, truy hỏi với vẻ nghiêm túc: “Trong nhật ký mày nói Nam Cung Thiên Ân thỉnh thoảng sẽ bị bệnh, sẽ làm người khác bị thương, có thật không?”, ánh mắt cô ta lạnh lẽo, liếc Bạch Tinh Nhiên: “Đừng có lừa tao, nếu không tao sẽ không tha cho mày”.
“Tôi không cần phải lừa chị”, Bạch Tinh Nhiên dựa vào đầu giường, tiện tay lật xem tạp chí trong tay, nhưng chẳng nạp được chữ nào vào đầu.
Bạch Ánh An khinh thường lẩm bẩm một câu: “Ai biết mày có đang dọa tao để tao bỏ ý định đến nhà Nam Cung không”.
“Tôi nói rồi, tôi không vô liêm sỉ như nhà chị”.
“Mày…”, Bạch Ánh An cứng họng, đang muốn sỉ nhục cô mấy câu, bỗng nghĩ ra mười ngày, nửa tháng này mình còn phải dựa vào Bạch Tinh Nhiên thay đổi bản thân, nên cô ta nhịn.
Cô ta thong thả nói: “Vậy anh ấy thường thì phát bệnh lúc nào? Bệnh nghiêm trọng không?”.
“Lúc sức khỏe không tốt dễ phát bệnh, cho nên chị phải chăm sóc cho anh ấy thật tốt, nếu là lúc nửa đêm phát bệnh thì nhớ không được bật đèn, vì ánh đèn dễ kích thích thần kinh của anh ấy, khiến anh ấy không thể tự kiểm soát việc tấn công người bên cạnh”, Bạch Tinh Nhiên nói.
Bạch Ánh An nghe cô nói vậy thì sợ đến đờ đẫn.
“Vậy nếu anh ấy bị bệnh thì tao phải làm sao?”.
“Chăm sóc anh ấy, ở bên anh ấy, đừng có tỏ vẻ sợ hãi với anh ấy, nếu không thì anh ấy sẽ rất buồn”, Bạch Tinh Nhiên lí nhí nói.
“Còn không được tỏ ra sợ hãi? Sao có thể chứ?”, Bạch Ánh An không dám tin hét nhỏ: “Tao nghe mày nói thôi đã tê dại hết da đầu, sao có thể không sợ chứ?”.
“Nếu sợ thì sao còn muốn gả cho anh ấy?”.
“Tao… đây là việc của tao”, Bạch Ánh An quẳng cho cô một câu.
Thỉnh thoảng bị bệnh không sao, chỉ cần đừng bệnh đến mức không xuống được giường như lời đồn là được, hơn nữa Nam Cung Thiên Ân không bị bệnh… cô đã mê đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên, người đàn ông ưu tú như vậy có chút khuyết điểm thì có sao chứ?