Sau khi đóng gói đồ điểm tâm và kem xong, cô nhân viên đưa hai túi xách khá là to cho Nam Cung Thiên Ân và còn mỉm cười dặn dò: “Nếu về ăn kem mà không hết thì anh nhớ để những viên kem còn lại vào trong tủ lạnh nhé”.
“Được, cảm ơn cô”, Nam Cung Thiên Ân đón lấy túi đồ rồi quay người đi khỏi cửa hàng điểm tâm.
Nam Cung Thiên Ân quay trở lại phòng bệnh, đặt hai túi xách lên chiếc bàn cạnh giường và lấy tất cả những đồ ăn ra.
Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy cả bàn toàn là kem, cô ngẩng đầu nhìn anh với vẻ kinh ngạc: “Anh không sao đấy chứ? Mua nhiều kem thế làm gì?”.
“Không biết cô thích ăn vị nào nên đành mua mỗi vị một viên”, Nam Cung Thiên Ân cảm thấy chẳng sao cả, anh lấy một chút điểm tâm ra ăn, cả ngày chưa được ăn uống gì tử tế nên giờ anh đã đói meo.
“Nam Cung Thiên Ân, bình thường anh cũng toàn tiêu hoang thế này sao?”, Bạch Tinh Nhiên vẫn nhìn anh bằng bộ mặt ngạc nhiên.
“Kiếm tiền mà không tiêu chẳng nhẽ để dành để rồi nhét vào kẽ quan tài à?”, Nam Cung Thiên Ân trả lời một cách dửng dưng.
“Nhưng cũng không thể lãng phí như thế này chứ”.
“Rốt cuộc cô có ăn hay không?”.
“Tôi...”, Bạch Tinh Nhiên nhìn chỗ kem hấp dẫn này, nước miếng đã chảy từ nãy giờ, nhưng... cô thật sự có thể ăn sao? Bị lão phu nhân biết được cô ăn những đồ lạnh liệu có lại mắng cô không đây?
Loading...
Cô nhìn Nam Cung Thiên Ân, rồi lại nhìn sang những viên kem trên bàn, cuối cùng chọn một viên vị socola để ăn.
Mùi vị của thương hiệu này quả nhiên vẫn thơm ngon đúng vị như trước, cho vào miệng ăn ngon không cưỡng lại nổi.
Cô ăn xong một viên vị socola, lại muốn ăn thêm vị dâu, nhưng lí trí nói cho cô biết cô không được ăn nữa, nếu ăn tiếp thì có lỗi với bảo bối nhỏ trong bụng của cô quá.
Nam Cung Thiên Ân thấy bộ dạng cô rõ ràng là rất muốn ăn, nhưng lại không dám ăn, anh nhíu mày cảm thấy khó hiểu: “Sao? Ngại không dám ăn à? Nói cho cô biết nhé, trong lòng tôi cô đã mất hình tượng từ lâu rồi, không cần phải giả vờ với tôi đâu”.
“Ai thèm giả vờ trước mặt anh?”, Bạch Tinh Nhiên cầm một miếng điểm tâm lên ăn.
“Thế sao cô lại không ăn nữa?”.
“Vì...”, Bạch Tinh Nhiên ngập ngừng một lúc, cô tìm đại một cớ rồi nói: “Vì tôi muốn để dành chỗ này cho bọn trẻ ăn”.
Đây vốn là cái cớ mà cô nghĩ ra được trong lúc cấp bách, nhưng cái cớ này cũng khá hay đấy chứ, trại trẻ mồ côi cách đây không xa, dù sao cô cũng không được ăn, đồ đắt như vậy mà vứt bỏ thì phí, thà đem đến cho bọn trẻ ăn còn hơn.
Nam Cung Thiên Ân bất lực nói: “Có cần phải làm ra vẻ vĩ đại như vậy không, tự mình không ăn mà để dành cho bọn trẻ ăn?”.
“Đương nhiên rồi, điểm này thì anh nên học tôi đấy”.
Nam Cung Thiên Ân cười khẩy một tiếng, cúi đầu vừa xem điện thoại vừa ăn miếng điểm tâm trong tay.
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, một lúc sau mới dám mở lời: “Đại thiếu gia, có thể giúp tôi một chuyện được không?”.
“Không được”.
“Bà bảo anh ở lại chăm sóc tôi mà”.
“Đúng thế, nhưng nếu bảo tôi đi đem chỗ kem đến cho lũ con... cho bọn trẻ, thì xin thứ lỗi là tôi không thể làm được”.
“Không, tôi chỉ mà muốn nhờ anh đỡ tôi xuống giường, tôi sẽ tự đem qua cho bọn trẻ”, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh mỉm cười: “Chuyện đơn giản như vậy, anh sẽ không từ chối chứ?”.
“Cô...”, Nam Cung Thiên Ân bực bội, chỉ vào cô: “Cô ép tôi đúng không?”.
“Sao cơ?”
“Tôi có lòng tốt mua kem cho cô ăn, mà cô lại kiểu được chiều nên ra vẻ”, Nam Cung Thiên Ân tức giận một tay lấy viên kem, một tay còn lại bóp lấy hàm dưới cô mà uy hiếp: “Chẳng phải cô chê tôi đối xử với cô chưa đủ tốt hay sao? Giờ tôi đối xử với cô tốt thì cô lại chà đạp lên lòng tốt của tôi? Hôm nay cô phải ăn hết chỗ này cho tôi...”.
Vừa nói anh vừa nhét viên kem vào miệng Bạch Tinh Nhiên.
“Ư...” Bạch Tinh Nhiên vừa lắc đầu vùng vẫy vừa hổn hết hét lên: “Nam Cung Thiên Ân anh là đồ biến thái! Tôi không được ăn...!”.
Lại thế nữa, đúng là đồ thần kinh!
Nếu cô ăn được thì đã không cần anh phải ép mà cô tự mình ăn hết rồi.
“Vì sao lại không được ăn? Sáng nay chẳng phải cô còn tự chạy đi mua kem sao?”.
“Tôi... anh cút đi cho tôi!”, Bạch Tinh Nhiên cố gắng dùng sức đẩy, tay cầm kem của Nam Cung Thiên Ân bị chệch hướng rồi tự quệt vào mặt anh.
Nam Cung Thiên Ân sờ lên mặt thấy dính đầy kem, vừa tức vừa muốn xử cô, Bạch Tinh Nhiên đang lúc cấp bách liền tuôn ra một câu: “Anh còn ép tôi, tôi sẽ gọi điện nói với bà đó!”.
Dường như câu nói này thực sự đã có hiệu quả, Nam Cung Thiên Ân quả nhiên không ép cô nữa.
Bạch Tinh Nhiên nhân cơ hội lập tức kéo chăn chùm kín đầu, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn vết kem trên mặt anh, rõ ràng rất tức giận nhưng cô lại không kìm được mà bật cười lên thành tiếng.
“Anh có biết anh dễ thương nhất là lúc nào không?”, Bạch Tinh Nhiên híp mắt cười nói: “Là lúc anh bị bà đánh, với cả lúc này...”.
Nam Cung Thiên Ân bị cô chọc cho vừa ngại vừa tức, đang định lấy chỗ kem còn sót lại trong tay anh mà bôi lên mặt cô, Bạch Tinh Nhiên vội vàng thụt đầu vào trong chăn, rồi hét lên: “Anh như vậy là lãng phí đồ ăn, sẽ bị trời phạt đó! Chi bằng đem đi tặng cho những đứa trẻ tội nghiệp còn hơn!”.
“Haiz, con người anh sao mà thù dai thế? Bọn trẻ cũng chỉ vì nghịch ngợm nên bôi kem lên khắp người anh mà anh lại thù dai đến tận bây giờ, lòng dạ hẹp hòi như vậy, anh có còn là đàn ông không đấy? Chẳng nhẽ anh không biết người tốt ắt được báo đáp, người đàn ông biết yêu thương mọi người thì luôn có sức hút nhất sao?”.
Nam Cung Thiên Ân đã không thể tìm được từ nào có thể miêu tả được tâm trạng của anh lúc này nữa, chỉ tức bản thân vì sao lại ngu ngốc mua kem cho cô ăn chứ.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh không nói năng gì, cô biết ngay anh đang tức giận, thế là cô đổi giọng: “Anh đừng giận nữa, tôi chỉ là có sao nói vậy, anh xem xem Triệu Phi Dương người ta có tình yêu thương bao la chưa kìa. Tuy người ta không đẹp trai bằng anh, cũng không nhiều tiền như anh, nhưng phụ nữ thích anh ấy thì có xếp hàng dài cũng không hết, đến cả vị thiên kim tiểu thư xinh đẹp Viên Quế cũng chết mê chết mệt anh ấy”.
Anh vẫn không nói gì, Bạch Tinh Nhiên đành hạ giọng tiếp: “Thôi được, thực ra anh cũng rất được lòng các cô gái, chỉ là nếu tính tình của anh tốt hơn chút nữa, tốt bụng hơn chút, chắc chắn sẽ càng được nhiều cô gái thích hơn.”
“Này... tôi nói nhiều như vậy mà anh không có chút phản ứng gì hả, không phải là tức đến mức không nói nên lời đấy chứ?”, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng không chờ được nữa mà lật chăn nhìn ra bên ngoài.
Nhưng trong phòng bệnh đâu còn bóng dáng của Nam Cung Thiên Ân nữa, đừng nói là Nam Cung Thiên Ân, đến cả chỗ kem trên bàn và chỗ điểm tâm cũng biến mất luôn.