“Tinh Nhiên…”, Lâm An Nam đẩy mở cửa bước xuống xe, đuổi theo nói: “Em đừng đi vội”.
Bạch Tinh Nhiên trong lòng ngán ngẩm, thực sự là đi đâu cũng thấy anh ta, xem ra muốn giả vờ không nhìn thấy anh ta cũng khó.
Cô ngoảnh lại, nụ cười trên mặt cực kì giả tạo: “Lâm thiếu gia, trùng hợp thật, có việc sao?”.
“Tôi vừa đến trại trẻ mồ côi tìm em, nghe bọn trẻ nói em đến nghĩa trang rồi, nên đã đến đây”, Lâm An Nam mỉm cười nói.
Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy lời này của anh ta thì ngay lập tức nổi giận, đến cả nụ cười giả tạo cũng không giả vờ được nữa, trợn mắt bực mình nói: “Lâm thiếu gia! Anh tìm tôi làm gì? Chẳng phải tôi đã nói tôi không có hứng thú với anh sao? Còn nữa có phải anh không chọc cho Nam Cung Thiên Ân điên tiết hẳn thì không bỏ cuộc không?”.
“Tinh Nhiên…”.
“Tôi nhắc anh một câu, chọc giận Nam Cung Thiên Ân sẽ không có kết cục tốt, anh liệu mà hành xử!”, Bạch Tinh Nhiên nói xong thì định xoay người bỏ đi.
Lâm An Nam lao đến nói với bóng lưng cô: “Tôi tìm em là có việc quan trọng”.
Bạch Tinh Nhiên đứng khựng lại, xoay người liếc anh ta: “Việc gì? Tôi cho anh ba phút nói rõ ràng”.
Lâm An Nam đi tới, sau khi đứng trước mặt cô thì không nói việc quan trọng, mà nhìn chằm chằm cô nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi không muốn chọc anh họ tức giận, cũng chưa từng muốn giành phụ nữ với anh ấy, nếu em và anh ấy có thể yêu nhau cả đời, vậy tôi chắc chắn sẽ không đi phá hoại hai người. Nhưng bây giờ em và anh ấy là tình hình gì bản thân em biết rõ, đợi đến khi em và Bạch Ánh An đổi thân phận, em và anh ấy sẽ không dính dáng gì nữa”.
Hai tay Bạch Tinh Nhiên dần siết chặt, lại nhắc lại việc này với cô, việc này là việc cô không muốn đối mặt nhưng buộc phải đối mặt!
“Tôi cũng đã nói, dù sau này tôi và anh ấy không dính dáng gì, thì cũng sẽ không có quan hệ gì với anh hết. Giữa anh và tôi đã kết thúc từ khi anh ngả về phía Bạch Ánh An rồi. Nếu đây là việc quan trọng mà anh nói, thì rất xin lỗi, tôi không cảm thấy đây là việc quan trọng, cũng không cảm thấy cần thiết bàn luận với người chẳng liên quan gì như anh”.
“Tinh Nhiên”, Lâm An Nam thấy cô lại định đi, trong lúc sốt ruột thì giơ tay kéo cô lại.
Bạch Tinh Nhiên nổi giận lườm bàn tay đang túm chặt cánh tay mình của anh ta, tức giận nói: “Lâm thiếu gia, anh muốn bị kẻ xấu chụp ảnh đăng báo như lần trước à?”.
Loading...
“Chụp thì chụp, cùng lắm thì lại bảo Ánh An ra thanh minh”, Lâm An Nam chẳng để ý.
“Anh…”.
“Tôi cái gì”, Lâm An Nam cười trêu chọc: “Giờ Bạch Ánh An cả ngày lẫn đêm đều mơ tưởng về việc làm thiếu phu nhân nhà Nam Cung, việc có ích với cô ấy thế này, cô ấy sẵn lòng lắm”.
“Lâm thiếu gia, cảm phiền anh buông tay”, Bạch Tinh Nhiên âm thầm quyết định nếu anh ta còn không buông tay thì cô sẽ cắn.
Lâm An Nam quả nhiên buông tay, nhưng vẫn chặn đường cô: “Được rồi, nói việc quan trọng với em, nghe nói mấy hôm trước em về Yên Thành?”.
“Việc này hình như cũng không liên quan đến anh nhỉ?”.
“Đúng là việc không liên quan đến tôi, nhưng tôi nhớ em vẫn luôn đi tìm nguyên nhân cái chết của bà ngoại em, dạo này tôi rảnh rỗi, có thể giúp em điều tra việc này”.
Trong lòng Bạch Tinh Nhiên hơi kinh ngạc, việc này ngày trước cô quả thực có nói với Lâm An Nam, chỉ có điều khi ấy Lâm An Nam không để tâm lắm. Dù sao thì động vào đất tổ mà chết người là việc bình thường, ai cũng không thấy lạ.
Ngày trước không định giúp cô điều tra, giờ lại nói muốn điều tra giúp cô?
“Không cần, tự tôi sẽ đi điều tra”, Bạch Tinh Nhiên lạnh nhạt nói, cô không muốn vì việc này mà lại dính dáng tới Lâm An Nam.
Lần này, cô trực tiếp đẩy anh ta ra bằng tay, đi ra bên ngoài nghĩa trang.
Lâm An Nam nhìn bóng lưng cô xa dần, cảm thấy sự xa cách sâu sắc của cô, trong lòng không kiềm được hơi chán nản.
Chỉ có điều Bạch Tinh Nhiên càng xa cách anh ta, anh ta lại càng muốn chinh phục cô, đây chắc là cái gọi là ham muốn chinh phục của đàn ông.
Nhưng anh ta không lo, phụ nữ là kiểu người gì anh ta đã hiểu rõ từ lâu, đều nhẹ dạ như nhau, anh ta không tin với sự nỗ lực không ngừng nghỉ của mình anh ta lại không khiến cô động lòng.
Xe của Lâm An Nam đỗ cạnh Bạch Tinh Nhiên, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, anh ta nói với Bạch Tinh Nhiên: “Chỗ này cách nội thành xa quá, không có taxi đến”.
“Thế thì sao?”.
“Tôi đưa em về”.
“Khỏi đi, tôi đã gọi tài xế đến rồi”, Bạch Tinh Nhiên xoay đầu bỏ lại cho anh ta một câu rồi giơ tay bịt hai tai mình, không muốn nghe anh ta nói câu nào nữa.
Lâm An Nam đi theo cô một đoạn, cuối cùng không ép cô nữa, tăng tốc lái xe đi xa.
Mặc dù từ chối ý tốt của Lâm An Nam, nhưng bị anh ta nhắc vậy, trong lòng Bạch Tinh Nhiên lại trăn trở việc bà ngoại bị bức chết.
Cô ngồi trên ban công, trong tay ôm cốc nước lặng lẽ suy tư.
Thực ra trước đó cô từng muốn điều tra việc này, nhưng mẹ cô Chu Tuệ lại tức giận trách cứ cô, ý đại khái là đến cả cậu cũng không truy cứu việc này, cô còn lo chuyện bao đồng làm gì.
Bị mẹ ngăn như vậy, rồi lại gặp phải cả đống chuyện, cô chỉ đành buông việc này.
Hơn nữa giờ cô đến cả việc người mua căn nhà của nhà họ Chu là thần thánh phương nào cũng không biết, căn bản không biết phải bắt đầu điều tra từ đâu.
Điện thoại trên bàn báo có tin nhắn, là số chuyên dụng của Bạch Ánh An gửi đến, tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ “nhật ký”, chỉ dùng hai chữ cô đã hiểu.
Cô cầm điện thoại lên trả lời: “Tôi biết rồi”.
Viết nhật ký trở thành bài tập bắt buộc hàng ngày của cô bây giờ, không được thiếu ngày nào.
Cô đặt cốc nước xuống, về phòng ngủ lấy máy tính xách tay ra, mở máy, sau đó bắt đầu ghi chép lại từng việc một của hai ngày nay.
Ngẫm ra thì cô và Bạch Ánh An đã một thời gian dài không gặp rồi, cũng không biết công tác chuẩn bị của cô ta thế nào. Thời gian ba tháng, dường như chẳng mấy chốc mà tới rồi.
“Thực sự không nhìn ra, cô còn có sở thích viết nhật ký”, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói nhuốm vẻ trêu chọc. Bạch Tinh Nhiên hết cả hồn, gập máy tính lại theo phản xạ, sau đó xoay người bực mình lườm anh.
“Sao mà hốt hoảng thế? Chẳng phải chỉ mấy dòng nhật ký thôi sao?”, Nam Cung Thiên Ân khinh thường liếc chiếc máy tính xách tay bị cô gập lại một cái.
Có phải viết thư tình đâu, có cần phản ứng mạnh vậy không?
Bạch Tinh Nhiên thầm thở phào, tự thấy may mắn vì cái anh thấy chỉ là tài liệu mình viết nhật ký, không bị anh nhìn thấy cảnh gửi nhật ký đi.
Cô cố ý nhếch mày, trách cứ: “Đại thiếu gia! Lần sau lúc vào phòng tôi có thể gõ cửa trước không?”.
“Tôi đã gõ rất nhiều lần, là cô không nghe thấy”, Nam Cung Thiên Ân nói rất vô tội: “Hơn nữa, tôi vào phòng mình mà phải gõ cửa á?”.
“Giờ căn phòng này là tôi ở, cho nên mỗi lần anh vào đều phải gõ cửa”.
“OK, lần sau tôi sẽ gõ mạnh chút”, anh đi tới ngồi xuống chiếc ghế khác.
Bạch Tinh Nhiên bất giác dịch sang bên một chút, nhìn anh từ trên xuống dưới: “Anh làm gì thế? Có việc à?”.
“Bà nội trách tôi không dành thời gian ở cạnh cô, tôi chỉ đành lên thôi”, Nam Cung Thiên Ân nhìn lại cô: “Sao? Không chào đón?”.
“Còn phải hỏi à? 100% không chào đón”.
“Được, vậy tôi đi đây”, Nam Cung Thiên Ân nói rồi bèn đứng dậy khỏi ghế.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh định đi thật, trong lòng lại hơi không nỡ, lúc sốt ruột thì giơ tay lên túm cổ tay anh.
Kéo anh rồi mới chợt nhận ra mình hình như lại làm việc mất mặt, cô đang làm gì thế? Đang luyến tiếc anh ư? Sao có thể lưu luyến một người đàn ông hoàn toàn không coi cô ra gì chứ?
“Ừm… phiền anh rót cho tôi cốc nước”, cô dùng cằm chỉ cốc nước trên bàn.
Lí do này… chắc cũng ổn nhỉ?
Nam Cung Thiên Ân nhìn theo hướng cô chỉ, cốc nước của cô đúng là đã vơi một nửa, nhưng…
“Cô đang bảo tôi rót nước cho cô?”, anh hơi cau mày.
Lớn lối thật.
Bạch Tinh Nhiên cũng cảm thấy không thể nào, lời này vốn dĩ nói ra mà không suy nghĩ, giờ bị anh hỏi vặn lại, cô cũng cảm thấy mình đã đề nghị một việc rất khó tin.
“Sao… không được?”, cô kiên trì hỏi lại.
“Cô thấy sao?”, Nam Cung Thiên Ân cười khẩy: “Đời này ngoài bà nội ra, tôi chưa từng rót nước cho ai khác”.
“Rót nước cũng có phải việc khổ sở gì đâu, rót cho nó cốc đi”, người nói lời này không phải Bạch Tinh Nhiên, cô cũng không có gan nói thế.