Bạch Tinh Nhiên vừa lộ mặt trong bữa tiệc, thì đã mất dạng, rất nhiều quan khách đều không nhìn thấy cô.
Thế là nam nữ trong bữa tiệc lại bắt đầu bàn tán, ai cũng tò mò tại sao Nam Cung Thiên Ân rõ ràng đã lấy vợ, nhưng lại không thấy bà xã anh cùng tham dự tiệc.
Thậm chí có những người đàn bà nhiều chuyện còn đưa phán đoán quay trở lại điểm xuất phát, vợ của Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc còn sống hay không, có phải không sống được giống như lời đồn không.
Đối với lời bình luận của người khác, Nam Cung Thiên Ân không có cảm giác gì, chỉ là luôn khinh thường không thèm đáp trả.
Dần dần, chủ tịch Phùng cũng có cảm giác như vậy, mặc dù anh ta rất không hài lòng với kiểu chỉ trích này, nhưng cũng không tiện nói gì cả. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra một cách.
Lúc lên sân khấu đọc bài phát biểu, sẽ nêu tên cảm ơn sự có mặt của vợ chồng Nam Cung Thiên Ân, còn chủ động mời hai người họ lên sân khấu cắt bánh kem với anh ta.
Dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Nam Cung Thiên Ân đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Nam Cung Thiên Ân không ngờ chủ tịch Phùng lại đưa ra chiêu này, mày hơi cau lại, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Cả buổi tối nay anh đã không thấy cô vợ nhỏ của anh đâu rồi, giờ đi đâu tìm đây?
Vốn dĩ anh không quan tâm, dù sao cũng không phải chưa từng bị người ta bàn tán, người ta cũng chẳng biết được thực hư. Giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy cảnh anh chỉ có một mình.
Anh ngập ngừng một lúc, rồi mới đứng lên trong tiếng vỗ tay, cất bước đi về phía sân khấu.
Chủ tịch Phùng nhìn thấy anh lên một mình, biểu cảm trên mặt khẽ thay đổi, ghé vào bên cạnh anh hỏi: “Thiên Ân thiếu gia, bà xã của cậu đâu?”.
“Cô ấy không được khỏe, đã về trước rồi”, Nam Cung Thiên Ân cười nhạt nói.
Loading...
“Hả?”, chủ tịch Phùng giật mình, sao lúc trước không có ai nói với anh ta là Nam Cung thiếu phu nhân đã về rồi? Cảm giác như hành động này của anh ta đã chữa lợn lành thành lợn què rồi.
“Cảm ơn tình cảm nồng nhiệt của chủ tịch Phùng, chúc anh phúc như Đông Hải”.
Chủ tịch Phùng cười hơi có vẻ ái ngại, trong lòng áy náy đến nỗi muốn đập đầu vào tường. anh ta vội lấy micro nói với quan khách: “Các vị, Nam Cung thiếu phu nhân vì lí do sức khỏe không tốt đã ra về trước, vậy hôm nay sẽ do Thiên Ân thiếu gia cùng tôi cắt bánh kem vậy”.
Lời vừa nói ra, bên dưới bắt đầu bàn tán.
Thậm chí Nam Cung Thiên Ân còn có thể nghe thấy có người nói: “Thấy chưa, tôi đã bảo tin đồn là thật mà, người phụ nữ đó 80% là chết rồi, bị người nhà Nam Cung bí mật xử lý giống những người trước rồi”.
“Trời ơi, đáng thương quá”, một người khác nói.
Mặt Nam Cung Thiên Ân hơi biến sắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục về bình thường, tươi cười cùng cắt bánh với chủ tịch Phùng.
Anh ngoài mặt thì không có gì, trong lòng thì đã hận Bạch Tinh Nhiên đến thấu xương, người phụ nữ này thật là to gan tày trời, dám lén lút rời khỏi bữa tiệc?
Lẽ nào cô không biết cả xã hội đều đang dòm ngó cô, chờ cô gây trò cười sao? Lẽ nào cô không biết buổi tiệc này có ý nghĩa gì với cô và anh sao?
Sau khi xuống khỏi sân khấu, anh cất bước đi ra ngoài ban công, bấm số gọi điện cho trợ lý Nhan rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi điều tra cho tôi rốt cuộc người phụ nữ đó chết ở đâu rồi?”.
“Người phụ nữ đó?”, trợ lý Nhan nhất thời không hiểu.
“Còn có người phụ nữ nào dám ngang ngược ngay trước mặt tôi nữa chứ?”, Nam Cung Thiên Ân nói trong sự phẫn nộ cực độ.
Không sai, ngoài cô ra, còn người phụ nữ nào dám coi thường anh như thế, bỏ lại anh đi vui vẻ một mình? Xem ra gần đây bản thân đối xử với cô quá tốt rồi, nuông chiều đến nỗi khiến cô coi trời bằng vung.
Đàn bà chiều quá sẽ thành hư, câu nói này chẳng sai chút nào!
Trợ lý Nhan đang định cúp điện thoại, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên ngăn lại nói: “Đợi đã”.
“Vẫn còn chuyện gì ạ, Thiên Ân thiếu gia?”.
“Nhân tiện điều tra luôn tung tích Lâm An Nam”, anh nói.
Tối nay anh không nhìn thấy bóng dáng Lâm An Nam ở buổi tiệc, điều này trái với lẽ thường, theo bản năng, anh đã liên hệ hai người đó với nhau.
Hơn 10 giờ bước ra khỏi buổi tiệc, Nam Cung Thiên Ân vừa hay nhận được điện thoại của trợ lý Nhan, nói với anh Bạch Tinh Nhiên đang ở bên sông.
Chân mày cau lại, anh bỗng nhiên hỏi: “Với ai?”.
“Chỉ nhìn thấy một mình thiếu phu nhân”, trợ lý Nhan hỏi: “Thiên Ân thiếu gia, bây giờ có cần tôi đưa cô ấy tới đó không”.
Nghe thấy Bạch Tinh Nhiên một mình ở bên sông, cơn giận của Nam Cung Thiên Ân cũng giảm đi một phần, chỉ cần không phải là ở với Lâm An Nam, thì cô vẫn còn cơ hội sống tiếp.
“Không cần đâu, tôi tự qua đó”, nói rồi, anh sải bước đi ra bãi đỗ xe.
Sau khi cho Tiểu Lâm về, Nam Cung Thiên Ân đích thân lái xe đến bên sông.
Đường ven sông mặc dù rất dài, nhưng vì trời đã về đêm, nên chỉ có một vài người qua lại. Phía xa xa, Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Anh đỗ xe vào lề đường, hạ cửa kính xe xuống.
Người phụ nữ này đúng là muốn chết mà, trời lạnh thế này mà không thèm cả mặc áo khoác chạy đến bên sông hóng gió, cô lẽ nào không thấy lạnh sao?
Áo khoác của cô trước khi vào hội trường đã để ở trong xe, lúc này vẫn đang vứt ở ghế sau của xe. Chỉ là Nam Cung Thiên Ân ôm lửa giận trong lòng nên không cầm theo áo khoác của cô xuống xe, dùng lực đóng sầm cửa xe vào rồi sải bước về phía cô.
Bạch Tinh Nhiên đang đắm chìm trong đau thương và hối hận, cơ bản không hề cảm nhận được cái lạnh, cũng không cảm nhận được đằng sau có người đang lại gần. Từ lúc cô rời khỏi trại trẻ mồ côi tới đây, cô đã lau nước mắt trên mặt hết lần này đến lần khác.
Cô thậm chí còn quên mất tối nay bản thân ra ngoài là để tham gia buổi tiệc, quên là trên người vẫn đang mặc một chiếc đầm dạ hội gợi cảm.
Nam Cung Thiên Ân đứng đằng sau cô, không hề giấu diếm sự phẫn nộ của mình mà gào lên với bóng lưng cô: “Bạch Ánh An! Rốt cuộc đến bao giờ cô mới có thể học được cách làm một người bình thường?”.
Người Bạch Tinh Nhiên cứng đờ, là Nam Cung Thiên Ân! Sao anh lại đến đây?
Phải rồi, hôm nay là lần đầu tiên anh dự một buổi tiệc, mà mình lại bỏ anh một mình ở hội trường. Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tinh Nhiên bỗng thấy hổ thẹn, chỉ là so với cái chết của Tiểu Lạp, cô vẫn là coi trọng vế sau hơn.
Cô lau nước mắt trên mặt, hổ thẹn quay đầu lại.
Nam Cung Thiên Ân thấy cô không thèm để ý đến mình, lửa giận trong lòng càng dữ dội hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải cô xem phim nhiều quá, cho rằng bất cứ người phụ nữ bình thường nào cũng có thể dùng cái cách ngu xuẩn vô tri vô lễ tự cho là đáng yêu để làm người đàn ông có tiền động lòng không? Tôi nói cho cô biết, có chỉ là trong phim thôi, trên thực tế chẳng có người đàn ông nào sẽ thích cái loại phụ nữ tự cho mình là đúng cả. Nếu như cô vẫn còn chút liêm sỉ, thì mau dẹp cái vở kịch vô vị này đi, bởi cho dù cô có giả vờ thế nào, thì cũng không thoát được khỏi cái vết nhơ vô liêm sỉ rằng bản thân vì tiền mà gả vào nhà Nam Cung đâu!”.
“Tôi ra lệnh cho cô, bây giờ lập tức ra đây cho tôi!”, cuối cùng Nam Cung Thiên Ân thốt ra một câu.
Bạch Tinh Nhiên ngồi phía dưới hàng rào bảo vệ bên sông, Nam Cung Thiên Ân cách cô khoảng ba bốn trăm mét, vừa hay là một lối đi.
Thấy cô vẫn không có ý định động đậy, Nam Cung Thiên Ân tức đến đỉnh điểm rồi, bước mấy bước dài tiến tới, bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay cô kéo lại: “Tôi bảo cô đi ra, cô có nghe thấy không?”.
Anh dùng lực mạnh, Bạch Tinh Nhiên lập tức bị anh kéo từ dưới đất lên.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô giàn dụa nước mắt.
Gương mặt cô tái nhợt, cánh tay lạnh ngắt, giày trên chân cũng không biết ở đâu. Rõ ràng biết đây có thể lại là kế cô bày ra để thu hút sự chú ý của anh, anh vẫn ngây ra một lúc, hỏi theo bản năng: “Cô sao thế?”.
Bạch Tinh Nhiên cũng không biết lần cuối cùng ứa nước mắt là vì Tiểu Lạp hay là vì mấy câu nói kia của anh nữa, thực ra Nam Cung Thiên Ân nói không sai, cô vốn dĩ là gả đi vì tiền, căn bản không có tư cách được anh coi trọng, cô cũng không nên vì mấy câu nói đó mà buồn mới phải.
Cô vốn định lau sạch nước mắt, ngoan ngoãn theo anh về nhà Nam Cung. Nhưng lúc ngước đôi mắt đẫm lệ lên, không kiềm chế được mà nghẹn ngào nói với anh: “Tiểu Lạp chết rồi...”.