Người Vợ Thay Thế

Chương 45



Long Ngạo Phỉ ngẩn người nhìn văn kiện trước mắt, suy nghĩ như trôi về nơi rất xa, mấy ngày nay Tư Giai thật khác thường, tự nhiên không mê hoặc mình, thậm chí cả ngày đều ngồi ngơ ngác nghĩ đến chuyện gì đó, anh dám cam đoan cô đang có chuyện gạt anh, cho dù có chuyện gì nếu cô không nói anh cũng không thể biết được.

“Ngạo Phỉ, làm ơn đừng thất thần như vậy, xem nhanh lên, mọi người đều đang đợi cậu đấy, cậu rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?” Từ Tây Bác đi vào liền nhìn thấy anh đang ngẩn người , bất đắc dĩ lắc đầu

“Tây Bác, mấy hôm nay Tư Giai thật khác thường, không đề cập đến chuyện sinh con nữa, cũng không muốn hấp dẫn mình, một mình suy nghĩ chuyện gì đó, khiến mình thật lo lắng.” Long Ngạo Phỉ nhìn anh, chau mày .

“Đừng lo lắng, chính mình cũng có chuyện phải suy nghĩ, mỗi người đều có một chuyện gì đó để suy nghĩ không muốn để người khác biết, chỉ cần không liên quan đến chuyện sống chết , cậu cũng đừng lo quá , có lẽ vài ngày nữa, cô ấy sẽ chủ động nói với cậu thôi, cho nên đừng tự dọa chính mình, biết không?” Từ Tây Bác khuyên nhủ anh.

“Chắc thế.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên nở nụ cười, tư tưởng giống như đã thông suốt, đặt tay lên vai Từ Tây Bác nói: “Bạn tốt, cám ơn cậu.”

“Hai chúng ta mà còn nói vậy sao.” Từ Tây Bác cũng đặt tay lên vai Ngạo Phỉ

“Ha ha.” Hai người đồng thời cười ha hả,

Mấy ngày qua Đới Tư Giai đều ngồi ngơ ngác trong nhà, cô đang suy nghĩ một biện pháp vẹn toàn hoàn mĩ cho cả hai, cô muốn mình có thể yên tâm sinh đứa bé, và sau khi đó cô rời đi, đứa nhỏ và Phỉ có thể có cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng cô nghĩ nhức óc cũng không nghĩ ra được biện pháp mười phân vẹn mười? Cô bất đắc dĩ thở dài, nếu mọi chuyện không thể mười phân vẹn mười, nếu như vậy, cô còn muốn sinh đứa bé nữa không?

Đứng dậy đi đến phòng bếp, vừa cầm ly sữa, liền thấy chị Trương đứng bên cạnh nấu ăn mặt mày hớn hở.

“Chị Trương, có chuyện gì vui vẻ vậy?”

“Thiếu phu nhân, cô làm tôi giật cả mình.” Chị Trương vỗ vỗ ngực nói: “Là em dâu tôi vừa sinh con trai, tôi đang vui thay cho em trai tôi ấy mà.”

“Ah, thì ra là thế.” Đới Tư Giai bỗng cảm thấy có điều gì không đúng, vội hỏi lại: “Chị Trương, chị cũng sắp năm mươi tuổi rồi, em trai chị theo lý cũng không còn nhỏ nữa, sao giờ mới sinh con? Đứa thứ mấy rồi ?”

“Ha ha, thiếu phu nhân không biết , quan hệ giữa em trai và em dâu của tôi trước đây rất tốt, nhưng thật đáng tiếc, sau khi cô ấy sinh một đứa con gái xong thì không thể sinh nữa, sau đó mấy năm trước cô ấy ngoài ý muốn đột ngột qua đời, nhà mẹ đẻ của em dâu sợ em tôi lấy người khác khiến cháu gái nhỏ phải chịu khổ, cho nên quyết định đem người em gái của cô ấy vừa mất chồng gả cho em trai tôi, thật nhất cử lưỡng tiện, tóm lại cô ấy là dì ruột của đứa bé, lại có quan hệ huyết thống, nên cũng yêu thương đứa nhỏ, sau này lại sinh một đứa con trai, mọi người cuối cùng cũng được hòa thuận vui vẻ, tôi cũng thấy vui cho thay cho họ.”Chị Trương cao hứng nói không dứt, nguyên nhân kết quả đều nói ra hết.

“Đó quả là một biện pháp vẹn cả đôi đường.” Đới Tư Giai thuận miệng nói

Đới Tư Giai trở lên lầu, nghĩ đến câu chuyện nhà của chị Trương vừa nghe được, trong lòng đột nhiên run lên, đó quả là một biện pháp vẹn cả đôi đường , cô nghĩ tới Tư Dĩnh, cô sẽ để Tư Dĩnh làm mẹ của con cô và làm vợ Phỉ.

Nhưng ngay lập tức, sắc mặt cô tối sầm lại, chợt nhớ đến chuyện Tư Dĩnh đã có người trong lòng, cô biết việc đó sẽ rất ích kỷ, cô không thể vì bản thân mình hy sinh hạnh phúc của Tư Dĩnh

Nhưng biện pháp toàn vẹn cả đôi đường này cô cũng không muốn từ bỏ, không được, cô muốn thử xem Tư Dĩnh có thật sự yêu thương Hàn Cảnh Hiên hay không.

Cô cũng muốn thử xem Phỉ có đồng ý làm như vậy ? Nhưng cô làm vậy liệu có hợp lý không?

Đới Tư Giai nằm trên giường, nhìn thấy Long Ngạo Phỉ từ phòng tắm vừa tắm rửa xong đi ra, vội nói: “Phỉ, chúng ta nói chuyện chút đi?”

“Nói chuyện phiếm ? Được thôi, em muốn nói với anh chuyện gì?” Long Ngạo Phỉ cũng nằm ngả ra giường, nghĩ cô cảm thấy buồn chán muốn tâm sự với anh.”

“Phỉ, anh cũng biết rõ bệnh của em rồi phải không?” Đới Tư Giai ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút trầm trọng.

Long Ngạo Phỉ hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên, Tư Giai chủ động nói với anh về bệnh của mình, anh không hiểu dụng ý thật sự của cô nên chỉ nhìn cô, không trả lời.

“Anh hẳn cũng biết, em chỉ có thể sống thêm năm năm nữa, em đã từng cố gắng thuyết phục bản thân mình phải quên anh , sống cô đơn trong những năm này, nhưng em không có cách nào quên anh, không thể không nghĩ tới anh, trong khoảnh khắc anh xuất hiện trước mặt em, mọi sự phòng bị của em hoàn toàn tan rả, em không có cách nào rời đi nữa, vì thế khi anh quay lại bên em, em đã ích kỷ đồng ý , em đã nghĩ trong những thời khắc cuối cùng của cuộc sống muốn có anh bên cạnh với em, em đã ích kỷ xem nhẹ cảm giác của anh, Phỉ, cho phép em nói lời xin lỗi.” Đới Tư Giai nói một cách bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo vô cùng, cuối cùng nói với anh lời xin lỗi chân thành.

Lòng Long Ngạo Phỉ cảm động, đưa tay ôm cô vào ngực, “Tư Giai, em nói điều gì ngốc ngếch vậy? Em sẽ sống thật lâu, thật lâu ở bên cạnh anh, là do anh cam tâm tình nguyện, cho nên em không cần nói lời xin lỗi , ngược lại anh cũng sẽ thấy thật hạnh phúc.”

Trong lòng anh vô cùng đau khổ, vì sao hai cô gái này đều hiền hậu như vây? Hai người đều gặp anh, anh không muốn gây tổn thương người nào cả, nhưng lại làm tổn thương cả hai .

“Phỉ, anh biết không? Điều hạnh phúc nhất trong đời của em chính là găp được anh, yêu anh, cho dù chết em cũng sẽ mỉm cười mà chết……” Đới Tư Giai nhẹ ngả đầu vào lòng anh, nước mắt theo khóe mắt rơi không ngừng.

“Nói gì vậy chứ? Em sẽ không chết, em sẽ cùng anh sống đến trăm tuổi, về sau không được nhắc đến chữ chết nữa, được không?” Lòng Long Ngạo Phỉ cảm thấy rất đau, ôm cô càng chặt hơn, nghĩ đến chuyện người con gái này bỗng dưng biến mất trước mắt anh, anh không thể tiếp nhận nổi.

“Được, không nói nữa, sau này em sẽ sống thật tốt….cùng với anh.” Nước mắt Đới Tư Giai rơi càng nhiều, ai hiểu được đây chỉ là cách nói tự lừa mình dối người mà thôi.

“Tư Giai, về sau không được nói nếu như, cũng không được nghĩ ngợi nhiều nữa, em chỉ cần sống thật tốt, vui vẻ mỗi ngày, biết không?” Long Ngạo Phỉ nâng mặt cô lên, thấy hai tròng mắt của cô đầy nước mắt, anh chỉ hy vọng cô sẽ hưởng cuộc sống hạnh phúc thanh thản suốt quãng đời còn lại.

“Em biết, bởi vì có anh, em sẽ sống thật tốt, mỗi ngày đều vui vẻ.” Khuôn mặt nhở nhắn của Đới Tư Giai nở nụ cười mê người

Cô nhắm mắt lại, môi của hai người từ từ càng ngày càng gần sát về phía nhau, cuối cùng triền miên cùng một chỗ……



Nỗi sợ bóng gió

Buổi sáng, Đới Tư Giai nhìn bên giường trống trơn, có chút hối hận, chuyện muốn nói hôm qua một câu cũng chưa nói ra được, quên đi, trước hết nên thử Tư Dĩnh một chút .

Đới Tư Dĩnh ngạc nhiên nhìn Tư Giai đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, kinh ngạc gọi vào: “Chị, chị đã về, sao không gọi điện thoại báo cho em biết một tiếng.”

“Chị muốn gặp em, sao phải lớn tiếng kinh ngạc như thế, chẳng lẽ trong phòng có giấu ai đó sao.” Đới Tư Giai có chút ám muội nhìn vào trong phòng

“Chị, chị nói gì vậy?” Đới Tư Dĩnh ngượng ngùng khẽ liếc một cái.

“Tốt lắm, không nói nữa, nói thật đi, Hàn Cảnh Hiên có ở đây không?” Đới Tư Giai vừa nói vừa ngồi xuống ghế sôpha.

“Cảnh Hiên?” Đới Tư Dĩnh ngây người một lúc, sao chị tự dưng lại nhớ và hỏi về anh ấy “Vâng, anh ấy đi làm rồi, chị, chị đang tìm anh ấy sao?”

“Không phải, chỉ thuận miệng hỏi thôi, đúng rồi, nói cho chị biết, khi nào em sẽ kết hôn với Cảnh Hiên?” Đới Tư Giai giả bộ lơ đãng hỏi

“Kết hôn?” Đới Tư Dĩnh ngây ngẩn cả người, cô chưa từng nghĩ qua sẽ kết hôn với Hàn Cảnh Hiên, hôm nay chị đến đây rốt cuộc là có ý gì?

“Sao thế? Hai người chưa từng bàn qua chuyện này sao?” Đới Tư Giai nhìn thấy phản ứng của Tư Dĩnh, cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý hai người này tuổi cũng không còn nhỏ, đã đến lúc kết hôn rồi.

“Phải, bọn em chưa từng nói qua chuyện này, em muốn trước hết để Cảnh Hiên có sự nghiệp ổn định một chút rồi tính sau.” Đới Tư Dĩnh vội giải thích.

“Ah, ra thế, nhưng chuyện hai người kết hôn và sự nghiệp đâu có gì mâu thuẫn?” Đới Tư Giai nhẹ nhàng phản ứng, tại sao cô nghe giống như đó chỉ là một cái cớ để kéo dài.

“Chị… hôm nay chị làm sao vậy? Tạo sao quan tâm đến chuyện của em, em tự biết mình phải làm như thế nào, chính là chưa đến lúc kết hôn?” Đới Tư Dĩnh có chút làm nũng bám lấy cánh tay cô, muốn đổi đề tài này.

“Tư Dĩnh, chị chỉ hy vọng có thể thấy em mặc áo cưới, thấy em có thể hạnh phúc.” Đới Tư Giai nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn về phía trước.

“Chị, xin chị đừng nói vậy nữa, được không?” Nước mắt Đới Tư Dĩnh ở hốc mắt viền quanh, cô không phải không muốn kết hôn, cũng không thể vì khiến chị yên tâm, liền cùng Cảnh Hiên tổ chức hôn lễ kia, nếu làm vậy cô nên đối mặt với Cảnh Hiên thế nào?

“Tư Dĩnh, là do em không muốn kết hôn hay căn bản không muốn gả cho anh ta?” Đới Tư Giai đột nhiên chuyển đề tài, hỏi vấn đề sắc bén này.

Đới Tư Dĩnh lại tiếp tục sửng sốt, trong lòng đột nhiên thất kinh, phải chăng chị đã phát hiện ra điều gì nên đến hỏi mình, cố tỏ vẻ tươi cười nói: “Chị…sao chị lại nói thế ? Em đương nhiên muốn lấy anh ấy.”

“Thật không?” Giọng điệu của Đới Tư Giai rõ ràng vẫn còn chút nghi vấn .

“Chị…rốt cuộc chị muốn nói với em điều gì?” Đới Tư Dĩnh có chút không kiên nhẫn, muốn chị nói rõ ràng.

“Tư Dĩnh, chị chỉ muốn nói với em, nếu em thật sự không yêu Cảnh Hiên, hoặc không muốn lấy anh ta, vậy thì sớm chấm dứt đi, không nên liên lụy lẫn nhau.” Đới Tư Giai nhìn cô, đề nghị rất chân thành.

Đới Tư Dĩnh mở mắt thật lớn nhìn chị, chị ấy nói thế là có ý gì? Đến chia rẽ cô và Hàn Cảnh Hiên sao? Cô cũng không muốn mình và Hàn Cảnh Hiên có thể tiến tới? Thật rối loạn, toàn bộ trở nên rối rắm, không hiểu chị cô nói vậy có mục đích gì?

“Chị, vì sao chị lại nói thế?” Một lúc lâu sau, Tư Dĩnh mới hỏi.

“Tư Dĩnh, em thấy Phỉ thế nào?” Cuối cùng Đới Tư Giai cũng đề cập đến vấn đề chính, không trả lời câu hỏi của Tư Dĩnh.

Hôm nay Đới Tư Dĩnh bị chị dọa đến nỗi trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trên người toát mồ hôi lạnh ướt đẫm, có chút lắp bắp nói: “Anh…anh rể rất…rất tốt.”

“Ha ha.” Đới Tư Giai bật cười ra tiếng,“Tư Dĩnh, em khẩn trương như vậy làm gì, chị đã nói gì đâu.”

Nhìn chị nở nụ cười, Đới Tư Dĩnh hơi thở phào, chị cô chắc hẳn vẫn chưa biết, nhưng sao chị lại hỏi như thế?

“Thật ra, chị muốn biết em thấy Phỉ thế nào, không phải với tư cách là anh rể, mà với tư cách là một người đàn ông.” Đới Tư Giai tiếp tục hỏi .

“Anh rể tốt lắm, là người đàn ông trưởng thành bề ngoài tuấn tú, lại có tiền, là đối tượng lý tưởng của nhiều phụ nữ..” Đới Tư Dĩnh nói thật, bởi vì điều này mọi người đều biết, cô không cần thiết phải nói dối.

“Phải, anh ấy có tiền, lại đẹp trai vô cùng, là người trong mộng của nhiều người phụ nữ, thế còn em, Tư Dĩnh, anh ấy có phải là người trong mộng của em không?” Đới Tư Giai lại nhìn cô, thật sự có ý chờ câu trả lời, không hề có ý định đùa cợt chút nào.

Đới Tư Dĩnh bị dọa đến nỗi suýt nhảy dựng lên, cô thật sự không hiểu sao chị mình lại đặt ra câu hỏi khó xử như vậy, chị muốn cô phải trả lời như thế nào đây?

“Chị, nếu em chưa yêu Cảnh Hiên trước, anh ấy cũng là người trong mộng của em, nhưng trong tình yêu, giấc mộng không phải lúc nào cũng biến thành sự thật, tuy nhiên Cảnh Hiên cũng không tệ, tuy không giàu có như anh rể, nhưng so với người bình thường cũng coi như có tiền .” Đới Tư Dĩnh suy nghĩ một lúc lâu, mặc kệ chị cô có mục đích gì , cô biết kiên trì tình yêu của mình với Cảnh Hiên là đúng.

“Phụ nữ một khi đã yêu ai đó, vốn không còn gì mộng tưởng nữa rồi, lời này quả thật đúng như vậy, Tư Dĩnh, chị hy vọng em hạnh phúc, tuy nhiên, nếu có một ngày em không còn thương Cảnh Hiên, vậy em hãy yêu Phỉ, bởi vì chị biết em cũng có cảm tình với anh ấy.” Đới Tư Giai nhìn cô nói, tuy rằng cô muốn đem Phỉ gửi gắm cho Tư Dĩnh nhưng trái tim vẫn cảm thấy thật đau đớn.

“Chị, em…….” Chị cô quả nhiên cảm nhận được, Đới Tư Dĩnh vừa muốn nói đã bị chị ngắt lời.

“Tư Dĩnh, em không cần giải thích, chị không trách gì em, chị chỉ nói nếu.” Đới Tư Dĩnh vội ngăn lời của cô.

“Chị không cần nói như vậy, không có nếu,em sẽ không yêu anh rể, em chỉ yêu Cảnh Hiên, chị nói thế là xúc phạm em và Cảnh Hiên, xúc phạm anh rể và cũng là xúc phạm chính bản thân chị, biết không?” Tư Dĩnh có chút kích động, chị đang định làm gì đây?

“Được…được, Tư Dĩnh, em đừng kích động, cứ coi như chị chưa nói gì.” Đới Tư Giai vội vàng trấn an cô, lại thở dài nói: “Chị chỉ hy vọng có một ngày chị đi rồi, mẹ của đứa con chị sẽ là em, bởi vì em nhất định sẽ yêu nó, đối xử tử tế với nó.”

Đới Tư Dĩnh hoàn toàn bất động , suy nghĩ thật lâu, hóa ra chị có ý định này, cô có chút dở khóc dở cười, tự mình lại kinh sợ, hóa ra đều là do mình chột dạ, chị hoàn toàn cũng chưa biết gì, lại còn nhiệt tình muốn tác hợp cô và Phỉ……

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv