Mọi người đang ngồi trong căn phòng đặt trước tại khách sạn, cùng nhau chờ Long Ngạo Phỉ đến.
Long Ngạo Phỉ vừa đến khách sạn, đẩy cánh cửa phòng bước vào liền nhìn thấy Đới Tư Dĩnh và Hàn Cảnh Hiên đang ngồi bên nhau, tuy rằng trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy đau một chút, tuy nhiên anh không để lộ ra ngoài chỉ bày ra khuôn mặt tươi cười.
“Phỉ, anh đã đến rồi.” Đới Tư Giai nhìn thấy anh, thân thiết nói.
“Ừ, chờ anh lâu không, trên đường đi bị kẹt xe.” Long Ngạo Phỉ vừa ngồi bên cạnh Tư Giai vừa giải thích.
“Chờ không lâu lắm, mọi người cũng vừa đến thôi.” Đới Tư Dĩnh vội vàng nói, tay khều nhẹ Hàn Cảnh Hiên, ý bảo anh chào hỏi Ngạo Phỉ.
“Ông chủ lớn, muốn tôi chờ đợi như vậy hình như không phải lắm.” Hàn Cảnh Hiên không nóng không lạnh châm chọc, tuy rằng chỉ muốn diễn trò nhưng anh thật sự xem Long Ngạo Phỉ không vừa mắt, định mượn đề tài này nói chuyện của mình.
“Cảnh Hiên.” Đới Tư Dĩnh bất mãn kêu anh.
“Hàn Cảnh Hiên, bắt tay cái nào, xin nhận lời giải thích của tôi.” Long Ngạo Phỉ biết đã đến lúc mình lên sân khấu.
“Không dám.” Hàn Cảnh Hiên lạnh lùng nói, nhìn người đối diện rồi nhìn bàn tay đang vươn tới, nhưng không đưa tay mình ra, bản thân rất hận anh ta, chính anh ta đã làm tổn thương Tư Dĩnh.
“Cảnh Hiên”. Đới Tư Dĩnh ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở anh, nhìn anh, trong ánh mắt như muốn nói có phải đã diễn quá mức rồi không, nhìn không khác chút nào.
Long Ngạo Phỉ biết anh ta cố ý làm khó dễ, nhưng ngại Tư Giai đang ở đây nên không thể không cố nén lửa giận dưới đáy lòng nói một lần nữa “Mong anh chấp nhận lời giải thích của tôi.”
Ở bên cạnh , Đới Tư Giai nhìn thấy dáng vẻ Long Ngạo Phỉ tạm thời nhượng bộ Cảnh Hiên vì lợi ích toàn cục, cô cảm thấy rất đau lòng, tất cả đều do cô không tốt, nếu không vì cô sẽ không có những việc như thế này.
“Cảnh Hiên, thực xin lỗi, đây đều do tôi không tốt, mong anh tha thứ cho tôi cùng Phỉ, được không?” Đới Tư Giai đứng lên, cúi đầu thật thấp nói với anh.
“Chị, chị làm gì vậy.” Đới Tư Dĩnh vội vàng đỡ lấy chị mình, lớn tiếng kêu: “Hàn Cảnh Hiên.”
Hàn Cảnh Hiên đương nhiên biết bản thân diễn hơi quá đáng, mặc dù có điểm không tình nguyện buông tha cho Long Ngạo Phỉ như vậy, nhưng cũng không thể không đưa tay ra… tuy nhiên anh vẫn nói thêm một câu: “Tôi chỉ nể mặt Tư Giai mới tha thứ cho anh.”
“Cảm ơn”. Long Ngạo Phỉ thật sự bị anh làm cho tức chết, thật muốn đánh cho anh một đấm, nhưng trên mặt không thể không mỉm cười, cảm tạ anh ta rộng lượng không nhớ lỗi của anh, tuy rằng không thể đánh nhưng bàn tay đang nắm lập tức tăng thêm độ mạnh.
Hai bàn tay đang nắm lấy nhau âm thầm phân cao thấp.
“Tốt rồi, hai người buông tay ra, chúng ta ăn cơm đi.” Đới Tư Giai cảm thấy kỳ quái khi nhìn thấy họ vẫn nắm chặt tay nhau.
“Ăn cơm thôi.” Hai người đồng thời buông tay ra, cùng cười nói, nhưng đều không cầm đũa, bởi vì tay đau quá, siết chặt đến tê rần.
“Cảnh Hiên, nếm thử món này xem.” Đới Tư Dĩnh gắp đồ ăn đưa trực tiếp đến miệng anh, tuy rằng cô thực không nghĩ đến sẽ cùng với người đàn ông khác thân thiết trước mặt Phỉ nhưng cô không thể không làm như vậy.
“Phỉ, anh ăn thử xem.” Đới Tư Giai cũng gắp đồ ăn trực tiếp đưa đến miệng anh, cô và Tư Dĩnh thật sự rất hạnh phúc.
Hàn Cảnh Hiên ăn thức ăn do Đới Tư Dĩnh gắp cho anh, cảm giác ngọt ngào trong lòng đang dần lan rộng ra.
Nhưng Long Ngạo Phỉ lại cảm thấy áp lực trong bầu không khí tăng lên, nhìn dáng vẻ thân mật của Đới Tư Dĩnh và Hàn Cảnh Hiên, anh nghĩ mình có thể xem như không nhìn thấy nhưng sự thật xảy ra trước mắt làm cho anh khó có thể chịu được, ở dưới bàn, bàn tay Long Ngạo Phỉ siết lại thành nắm đấm, đang cố gắng buộc mình trấn tĩnh ngồi yên.
Trong lúc dùng cơm tối, Hàn Cảnh Hiên cùng Đới Tư Dĩnh luôn ngọt ngào thân mật, anh anh em em âu yếm, dáng vẻ ân ái, không để người khác vào mắt.
Lúc này Hàn Cảnh Hiên thật trầm tĩnh, vừa diễn trò vừa hưởng thụ, anh thậm chí hy vọng, bữa cơm đêm nay vĩnh viễn không chấm dứt, anh nguyện ý đóng vai nhân vật này, không muốn kết thúc.
Còn Đới Tư Dĩnh thì trên mặt đang mỉm cười, nhưng trong lòng lại rơi lệ, nhìn Ngạo Phỉ đang dịu dàng nói chuyện với chị mình, đau lòng không cách nào có thể hình dung, thiếu chút nữa cô đã không khống chế được mình, nước mắt vài lần rơi xuống, đều bị Hàn Cảnh Hiên ôm trước ngực, tránh khỏi ánh mắt của chị.
Long Ngạo Phỉ không cảm giác được mùi vị của món ăn, trong lòng đau, trên mặt vẫn cười, điều này dày vò anh đến chết lặng, đặc biệt khi nhìn Tư Dĩnh tựa vào trước ngực Hàn Cảnh Hiên, anh đã muốn nổi nóng nhưng chạm đến ánh mắt Tư Giai, làm anh nhịn xuống, anh biết, hiện tại anh không còn tư cách để ghen tị, tức giận, bởi vì anh đã lựa chọn Tư Giai, buông tha Tư Dĩnh.
Chỉ có một mình Đới Tư Giai là không có chút cảm giác, cũng là người vui vẻ thật sự, cô nghĩ mọi người đều giống mình, đang vui sướng, hạnh phúc.
Trong phòng ngủ, Đới Tư Dĩnh nhìn Tư Giai hỏi: “Chị, ngày mai chị sẽ đến Long gia sao?”
“Ừ, nếu không phải em đã có Cảnh Hiên, chị thật muốn em đi cùng chị, chị không muốn xa em.” Đới Tư Giai khẽ gật đầu.
“Cho dù không có Cảnh Hiên, em cũng sẽ không đi, em không đi làm bóng đèn* đâu.” (* ý là kỳ đà cản mũi). Đới Tư Dĩnh cũng nói đùa với chị.
“Tư Dĩnh, sau này em và Cảnh Hiên phải thường xuyên đến thăm chị, biết không? Chị sợ đột nhiên có một ngày, có lẽ, chúng ta sẽ không nhìn thấy nhau nữa”. Đới Tư Giai nói thực nhẹ nhàng, giống như đang nói một chuyện nào đó rất bình thường.
“Chị, em không cho chị nói như vậy? Chúng ta đều sống đến trăm tuổi.” Chị của cô nhìn thấu được chuyện sống chết khiến Đới Tư Dĩnh cảm thấy rất đau lòng.
“Được, được, chị không nói nữa.” Đới Tư Giai biết lời nói của mình làm cho Tư Dĩnh khổ sở liền nói thêm: “Giúp chị sửa sang đồ đạc đi.”
“Vâng, được rồi, em sẽ mở va ly giúp chị.” Đới Tư Dĩnh nói xong, kéo chiếc va ly đặt ở trên ghế bên cạnh qua, mở nó ra liền nhìn thấy hai khung hình, lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Đó là tấm ảnh chị cùng với Ngạo Phỉ rất thân mật, chị dựa vào lòng anh cười vui vẻ, rất ngọt ngào, một khung hình khác là ảnh cô cùng với chị dựa đầu vào nhau.
“Chị vẫn đem theo chúng bên người, bởi vì em và Phỉ là người quan trọng nhất với chị, là người chị yêu thương nhất, lúc chị ở nước Mỹ, chúng làm bạn với chị trong thời điểm chị gian nan nhất, nhìn hai người, chị sẽ có can đảm tiếp tục sống.” Đới Tư Giai nhìn ảnh chụp mở miệng giải thích.
Nước mắt Đới Tư Dĩnh rớt xuống khung hình, xoay người ôm lấy chị mình.
—
Cảnh Hiên phẫn nộ
Đới Tư Dĩnh nhìn căn phòng trống vắng, chị đã đi rồi, hiện tại chỉ còn lại một mình cô, cuộn mình trên sô pha, trong đầu không tự chủ nghĩ đến hình ảnh chị cùng Phỉ, hai người họ có hôn môi không, có thể cùng nhau trên giường không…
“A.” Cô ôm đầu, hét to một tiếng, cô thật điên rồi, cô đang suy nghĩ gì vậy?
Reng reng reng… tiếng chuông cửa vang đến tai cô, không biết giờ này còn ai đến đây.
“Cảnh Hiên?” Đới Tư Dĩnh mở cửa ra, nhìn người ở ngoài cửa, giật mình kêu lên.
“Tư Dĩnh, em khỏe không? Nhìn xem, anh đã mua đồ ăn, chúng ta cùng nhau ăn bữa tối đi.” Hàn Cảnh Hiên tự nhiên thong thả tiến vào, trong tay cầm lấy đồ ăn nói rõ ý vì sao mình đến đây, thật ra anh muốn đến chăm sóc cô, nhìn xem cô có khỏe không?
“Cảnh Hiên, thật ra anh không cần như vậy, chị đã không còn ở đây, chúng ta không cần diễn trò cho chị ấy xem.” Đới Tư Dĩnh biết anh có ý tốt, sợ cô khổ sở, nhưng cô không nghĩ sẽ làm cho anh càng ngày càng lún sâu.
“Tư Dĩnh, em cho rằng anh luôn luôn diễn trò sao? Anh không có diễn trò, anh cũng không nghĩ rằng đang diễn trò, em có biết đây là anh thật sự muốn làm như vậy, anh tới chăm sóc em, để cho anh làm bạn trai của em, được không?” Hàn Cảnh Hiên buông túi đồ ăn, bắt lấy vai cô, trong đôi mắt mang theo chờ đợi, mang theo khát vọng.
“Cảnh Hiên, anh đừng như vậy, anh có biết, em không thương anh, người em yêu là anh ấy, xin anh đừng nên ép em, được không?” Đới Tư Dĩnh không nghĩ sẽ tàn nhẫn như vậy, nhưng vẫn tàn nhẫn nói ra miệng, cô mong anh hiểu được.
“Em thương anh ta, bây giờ em còn có thể thương anh ta sao? Anh ta là người yêu của chị em, là anh rể của em, em còn muốn thương anh ta sao? Anh ta còn có thể yêu em sao? Tại sao? Em không hiểu lòng anh? Tại sao? Em liền nhẫn tâm cự tuyệt anh?” Hàn Cảnh Hiên hoảng loạn thân thể có chút kích động, anh không hiểu, bây giờ cô làm sao còn có thể nói yêu Long Ngạo Phỉ, bỏ qua tấm chân tình của anh đối với cô, vì sao có thể tàn nhẫn thương tổn anh, cũng không thể đón nhận anh.
“Cảnh Hiên, anh bình tĩnh một chút, em biết em không thể thương anh ấy, nhưng em không cách nào điều khiển được trái tim em, em cũng muốn có thể yêu anh, cũng hận chính mình vì sao không thương anh? Nhưng em không thương là không thương, cũng giống như anh, tại sao nhất định phải yêu em, em có gì đáng giá để anh yêu?” Đới Tư Dĩnh sâu kín hỏi lại, yêu ai, không phải bản thân mình có thể quyết định, nếu có thể, cô có thể tìm được hàng vạn lý do để không thương Phỉ.
Tay Hàn Cảnh Hiên lập tức buông xuống, anh cũng không hiểu được chính mình vì sao yêu Tư Dĩnh đến như vậy? Anh đã bao nhiêu lần làm tất cả để quên cô, nhưng càng muốn quên, cô lại càng xuất hiện trong tâm trí anh, lòng cũng không nhịn được nghĩ đến cô, anh hiểu được cảm giác này là như thế nào, cho nên anh không có tư cách yêu cầu cô thương anh.
“Cảnh Hiên, tha thứ cho em, em không nghĩ sẽ làm anh tổn thương.” Nhìn dáng vẻ mất mát của anh, Đới Tư Dĩnh cảm thấy rất khổ sở, cô biết mình đã xúc phạm anh.
“Tư Dĩnh, cho anh một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội được không? Nếu Long Ngạo Phỉ còn có thể yêu em, anh nhất định chúc phúc hai người vô điều kiện, nhưng em cũng biết, điều đó không có khả năng, cho dù anh ta làm như vậy, em cũng sẽ không chịu tổn thương chị mình, anh không cần em nhận lời anh ngay lập tức, nhưng ít nhất em không cần cự tuyệt anh, được không?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên kéo tay cô, suy nghĩ trăm ngàn thứ, anh vẫn không có biện pháp buông tha cho cô.
Đối mặt với một người đàn ông yêu mình như vậy, trong nháy mắt lòng Đới Tư Dĩnh có chút dao động, cô không đành lòng cự tuyệt anh, nhưng cô không xứng đáng, cô biết vậy.
“Cảnh Hiên, không cần đối xử tốt với em như vậy, em không đáng đâu, sau này anh nhất định sẽ gặp được người con gái thật tốt yêu anh….”
“Không cần nói nữa, cái gì cô gái thật tốt, em đang cự tuyệt anh sao? Không cần phải khéo léo nói tránh đi như vậy?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên nổi giận cắt ngang lời cô. Ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm.
“Em, em không phải…… Anh có biết, sau này em không thể sinh con.” Nhìn Hàn Cảnh Hiên tức giận, Đới Tư Dĩnh có chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh nổi giận.
“Không cần đưa ra lý do qua loa này để tránh né anh.” Hàn Cảnh Hiên tiếp tục nổi giận nói.
Đột nhiên đưa tay ra ôm lấy cô, không đợi cô kinh ngạc hô to thành tiếng, đôi môi gợi cảm đầy đặn của anh đã hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô, mắt Đới Tư Dĩnh trừng lớn nhìn anh, không dự đoán được anh sẽ hôn mình nên bản thân quên cả giãy dụa.
Hàn Cảnh Hiên hôn lên đôi môi như cánh hoa mềm mại của cô, hết sức hấp dẫn, cô rất ngọt ngào, cô rất đẹp, cái lưỡi linh hoạt lách vào trong miệng cô, nơi nào cũng thăm dò, chuyển động tìm kiếm……
Đới Tư Dĩnh đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt nhất thời hồng lên, cố hết sức đẩy anh ra, đầu quay trái quay phải tìm cách rời môi anh.
Cảm nhận được sự giãy dụa của cô, tay Hàn Cảnh Hiên liền tăng thêm sức, giam cầm thân thể của cô thật chặt, cô càng phản kháng, anh càng siết chặt, bên trong hai thân thể vô tình đã áp sát gần hơn đến nỗi có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể của nhau.
Hàn Cảnh Hiên cảm nhận được nơi mềm mại của Đới Tư Dĩnh áp vào trước ngực mình, giống như có một dòng điện kích thích, làm cho “cái kia” của thân thể anh nổi lên phản ứng, bất giác càng tăng thêm sức hút vào sự ngọt ngào trong miệng cô.
Trong lúc Đới Tư Dĩnh đang giãy dụa, đột nhiên cảm giác được thân thể anh biến hóa, cái kia đang gắt gao đứng vững chạm vào cô, cô biết đó là cái gì? Mặt càng đỏ hơn, ngẩng đầu nhìn sắc thái nồng đậm tối đen càng ngày càng tụ lại trong ánh mắt anh., dọa thân thể cô không dám tiếp tục vặn vẹo, chỉ căm tức nhìn anh.
Hàn Cảnh Hiên tận tình phóng túng chính mình, anh cấp bách muốn chiếm hữu cô, đột nhiên đối diện với đôi mắt đẹp đầy tức giận của cô, rốt cuộc lý trí đã chiến thắng dục vọng, tay buông cô ra.
Đã được tư do, Đới Tư Dĩnh lập tức giận dữ “Anh…….”
“Thực xin lỗi, Tư Dĩnh, anh không nghĩ xâm phạm em, chỉ là anh kìm lòng không được, tha thứ cho anh.” Hàn Cảnh Hiên nói với vẻ mặt biết lỗi , đối với hành vi của mình cảm thấy có chút hối hận.
Đới Tư Dĩnh cũng không nhẫn tâm trách cứ anh, ngay cả thật sự tức giận, nhưng cô không nên trách cứ anh, chỉ là một nụ hôn mà thôi, “Quên đi, anh về trước đi, Cảnh Hiên, em nghĩ em cần yên lặng suy nghĩ một chút.”
“Tư Dĩnh, anh…….” Hàn Cảnh Hiên còn muốn giải thích liền bị cô đẩy lùi ra ngoài cửa.
Binh! Cửa một tiếng đã bị đóng lại.