Anh biết tin tức trong danh sách người bị
thương có ghi nhầm tên của anh, cho nên hiện tại công ty, công trường diêdânlqqđ và ở cửa bệnh viện đều có một đống phóng viên bao vây vì muốn lấy được tin tức mới nhất.
Nhưng thật ra thì người thật sự bị thương không phải là anh, bị đưa vào phòng phẫu thuật là một công nhân gần bốn mươi tuổi, anh biết, người công nhân kia không hề có bất kỳ quan hệ gì với Vương Du Hàm.
Vậy tại sao cô lại khóc? Lại còn khóc đến đau lòng như vậy?
Anh có thể nghĩ tới giải thích duy nhất chính là cô đã nhìn thấy hình ảnh trong tin tức, cho là bây giờ đang người bị trọng thương đang tiến hành phẫu thuật đó chính là anh.
Nếu như cô chỉ đơn thuần là Vương Du Hàm, chỉ đơn thuần là bảo mẫu của An Bách, thật sự không có một chút quan diêdânlqqđ hệ gì với An Á, như vậy, anh không hiểu tại sao bởi vì anh bị thương mà cô lại đau lòng như thế.
"Ô......Em còn chưa kịp thừa nhận với anh......" Cô ôm lấy mình, khóc đến cả người run rẩy.
Tạ Phái Hiên sợ run lên, bởi vì anh nghe thấy cô thì thầm, mặc dù mang theo nghẹn ngào của giọng mũi, chữ lời ngậm trong miệng, nhưng anh nghe thấy rồi.
Tim của anh đập mạnh, không nhịn được đưa tay bắt lấy bả vai của cô, mở miệng nhỏ giọng kêu cô: "......An Á."
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong tầm mắt mông lung, kinh ngạc diêdânlqqđ ngơ ngẩn, hoàn toàn không có lưu ý đến việc anh gọi cô là gì.
"...... Phái Hiên?"
Mặt cô đầy nước mắt và nước mũi, tầm mắt mơ hồ, hoảng hốt nhìn anh.
Trong nháy mắt, Vương Du Hàm cho là mình nhìn thấy là ảo ảnh, cho đến khi bàn tay ấm áp của anh chạm vào gương mặt lạnh lẽo của cô, dịu dàng lau đi nước mắt cho cô, cô mới cảm thấy người đàn ông ở trước mắt là chân thực, cô bừng tỉnh hiểu ra, kích động bổ nhào tới ôm lấy anh.
"Anh là thật, là thật......Anh không sao......Anh không sao chứ?" Cô ôm chặt anh, toàn thân vẫn không ngừng run rẩy, bởi vì ý nghĩ có thể sẽ mất đi anh làm cho cô run sợ, cô đau lòng đến gần như thiếu chút nữa là ngất xỉu.
"Anh không sao." Tạ Phái Hiên ôm lấy cô, cảm nhận được tâm tình của qua thân hình mềm mại đang phát run.
"Tin tức, tin tức...... Ô...... Em cho là, cho là người đang phẫu thuật...... Là anh...... Ô......Dọa em diêdânlqqđ sợ chết......" Cô thút tha thút thít tiếp tục khóc, đồng thời gần như là dùng hết sức lực ôm lấy anh
Hình như là đang lo lắng nếu như không dùng sức như vậy, anh rất có thể sẽ đột nhiên biến thành mây khói.
"Anh không sao, là truyền thông hiểu lầm." Anh an ủi người phụ nữ đang kích động trong ngực.
"Vương Du Hàm" thương anh sao? Đáp án anh nghĩ dĩ nhiên là —— không.
Anh không tin chỉ có hai tuần lễ chăm sóc ngắn ngủn, có thể để cho "Vương Du Hàm" yêu người đàn ông khó trị là anh, hơn nữa lúc còn ở bệnh viện, anh thậm chí còn bị các y tá liệt vào danh sách khó chăm sóc.
Nhưng An Á thương anh, anh không nghi ngờ chút nào, hơn nữa lời cô mới vừa nói anh đều nghe.
Cô yêu An Bách, bởi vì anh bị thương mà khóc, còn nói như vậy...... Hiện tại, chẳng lẽ cô còn chưa thừa nhận mình là An Á đó sao?
"Đừng khóc nữa." Trên hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, Tạ Phái Hiên tiếp tục an ủi người phụ nữ đã khóc hơn mười phút mà nước mắt vẫn chưa ngưng chảy.
"Hic hic......" Cô tiếp tục khóc, mặc dù không có giống như lúc nãy khóc rống lên, nhưng lại không ngừng thút diêdânlqqđ thít, làm sao cũng không ngừng được.
"Được rồi, không phải là anh không sao rồi sao? Đừng khóc nữa, nhé?" Không biết đây là lần thứ mấy anh đưa tay lau nước mắt cho cô rồi, thật là vừa bực mình vừa buồn cười.
"Hic......" Vương Du Hàm vẫn còn khóc.
Mới vừa rồi cô thật sự cho rằng mình sẽ phải mất đi anh, trong nháy mắt cơn sợ hãi mãnh liệt liền cắn nuốt cả thế giới của cô. Thời khắc kia cô cảm thấy mình như người chết đuối, trước mắt là một mảnh ẩm ướt, thậm chí hô hấp còn không được, cô thật sự đã bị dọa sợ, cho nên mặc dù hiện tại anh khỏe mạnh xuất hiện ở trước mặt cô, cô vẫn còn sợ hãi phát run.
Tạ Phái Hiên thật sự có chút bất lực, không thể làm gì khác hơn là thở dài, ôm cô vào trong ngực, thế nhưng, hơi ấm quen thuộc từ cơ thể của anh, lại làm nước mắt của cô rơi nhiều hơn.
Anh thật sự hoài nghi làm sao có thể có người khóc lâu như vậy mà không thiếu dưỡng khí chứ?
Đại não Vương Du Hàm đã diêdânlqqđ dần dần tiêu hóa được chuyện anh vẫn không sao, chờ đón chính là rất nhiều phức tạp cảm xúc mãnh liệt sôi trào trong lòng cô, cô có rất nhiều chuyện muốn nói cho anh biết, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, lại khóc một hồi lâu nữa, sau khi hít thở sâu vài lần, cô rốt cuộc cũng ngừng khóc.
"Không có việc gì rồi hả?" Tạ Phái Hiên hỏi người phụ nữ trong ngực, con ngươi đen thâm thúy đưa mắt nhìn cô có vẻ cưng chiều vô tận. Cô khụt khà khụt khịt, nhẹ nhàng gật đầu.
"Anh không sao, ngay cả đầu ngón tay cũng không bị thương, không cần lo lắng nữa, được chứ?"
Cô lại khụt khà khụt khịt một lần nữa, cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Anh nàng cái mũi đỏ ửng và đôi mắt đang còn long lanh nước mắt, lần đầu tiên cảm thấy gương mặt này thật ra thì cũng rất đẹp, ít ra là sau khi khóc làm cho người ta yêu mến.
Không khí lâm vào một hồi yên lặng ngắn ngủi.
Anh biết cô đã khóc mệt rồi, vì vậy khẽ ôm lấy cô, không nói gì.
Mà cô đã khóc quá lâu, khóc đến choáng váng, hơn nữa có quá nhiều suy nghĩ phức tạp ở đáy lòng, một lúc sau cũng không biết nên nói cái gì, cho nên định không nói lời nào, lẳng lặng nghỉ ngơi trong ngực anh.
Một hồi lâu, như cảm nhận diêdânlqqđ được cảm xúc của người phụ nữ trong ngực đã từ từ bình phục, vì vậy rốt cuộc anh cũng mở miệng ——
"Nói cho anh biết em là ai, được không?" Mặc dù tất cả chứng cớ đều chỉ về hướng anh đoán, nhưng, anh hi vọng có thể nghe thấy chính miệng cô thừa nhận cô chính là An Á.
Mặc dù sớm đoán được diêdânlqqđ anh sẽ hỏi cô như vậy, thế nhưng khi anh hỏi thì cô vẫn không nhịn được mà giật mình.