Dì nói, dì chính là mẹ nó.
Dì nguyện ý nói như vậy, có phải đại biểu cho việc dì cũng rất thích nó?
Mặc dù dì thật sự không phải mẹ nó, nhưng, nó thật sự rất thích dì.
Dì không giống như mẹ Lưu, mỗi ngày dì đều sẽ cùng làm bài tập với diêndanlqqđ nó, buổi tối nào dì cũng sẽ đọc truyện cho nó nghe nhưng mẹ Lưu sẽ không, dỗ dành nó ngủ, mẹ Lưu cũng sẽ không.
Hơn nữa, có đến vài lần, dì đều ôm nó thật chặt, tựa như hiện tại vậy.
Nó không biết nên hình dung loại cảm giác này ra sao, tóm lại, nó rất thích cảm giác như thế này.
Cái đầu nho nhỏ của An bách di chuyển, đột nhiên ý tưởng lóe lên, lần trước lúc dì nhìn thấy nó rồi khóc, hình như là bởi vì đứa con của dì cũng giống như mẹ nó đã ra đi......
Nếu nó thích dì, dì cũng thích nó, vừa lúc mẹ nó đã mất, mà đứa con của diêndanlqqđ dì cũng đã chết, như vậy tại sao nó không dứt khoát nghĩ ra biện pháp, biến dì thành mẹ nó?
Con ngươi to của An Bách lóe lên tia sáng, vì càm giác đắc ý không thôi, cũng không nhịn được cười đến toét miệng.
"Chuyện gì làm cho hai người vui vẻ như vậy?"
Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Tạ Phái Hiên chẳng biết từ lúc nào đã đi tới phía sau hai người, giọng nói trầm thấp vừa vang lên, đã dọa Vương Du Hàm giật mình.
"Sao anh lại tới đây?" Cô trừng mắt, nhìn anh đột nhiên xuất hiện.
"Tôi tới đón An Bách diêndanlqqđ tan học." Vẻ mặt anh tỏ ra như đây là chuyện đương nhiên.
"A, nhưng......" Tại sao mẹ Lưu không nói cho cô biết, anh cũng tới đây.
Anh không có để ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của cô, vuốt vuốt đầu An Bách, "An Bách, cha tới đón con... con có vui không?"
"Vui!" Trên khuôn mặt nho nhỏ của An Bách tràn đầy hưng phấn, đây là lần đầu tiên cha tự mình tới trường học đón nó, tất nhiên là nó rất vui rồi!
An Bách nhìn Vương Du Hàm, lại nhìn Tạ Phái Hiên, nó phát hiện vẻ mặt lúc cha nhìn dì rất khác, trước kia cha đều nhìn người khác bằng ánh mắt lạnh lùng, dĩ nhiên, ngoại trừ nó ra.
Nhưng nó vừa phát hiện cha cũng nhìn dì bằng ánh mắt dịu dành ấm áp.
Tạ Phái Hiên liếc mắt nhìn vẻ mặt có chút bối rối của Vương Du Hàm, rất tự nhiên cùng nắm một bên tay của con trai cùng với cô, sau đó cúi đầu hỏi con trai.
"Đói bụng không, chúng ta đi ăn trưa, An Bách muốn ăn cái gì?"
"Dì muốn ăn cái gì?" Quyết định nghĩ biện pháp biến dì thành mẹ diêndanlqqđ mình, cảm giác mình nên lấy lòng Vương Du Hàm, vì vậy nó quay đầu hỏi cô.
"Gì cũng được, An Bách muốn ăn cái gì, dì sẽ ăn cái đó." Cô cười cười, không dám đối mặt với Tạ Phái Hiên rõ ràng đang cười, nhưng cô lại cảm thấy đôi mắt sắc bén thâm thúy của anh.
Mặc dù không có nhìn anh, nhưng cô có thể cảm giác được ánh mắt của anh thi thoảng lại dừng lại ở trên người cô.
"Vậy con muốn ăn MacDonald." An Bách vui vẻ hô to, một tay nắm chặt bàn tay rắn chắc ấm áp của cha, một tay kia nắm chặt bàn tay mềm mại của Vương Du Hàm, hai bàn tay nhỏ bé cũng được nắm chặt, làm cho nó có cảm giác rất thỏa mãn không thể giải thích được.
Đây chính là cảm giác có cha có mẹ sao?
Thật tốt quá, nó rất thích!
Sau bữa cơm trưa ba người bọn họ cũng không trực tiếp về nhà, An Bách diêndanlqqđ đòi muốn ăn kem, vì vậy Tạ Phái Hiên dẫn bọn họ đến quán kem.
"Dì, dì thích ăn đậu đỏ sao?"
"Thích." Vương Du Hàm gật đầu một cái, ngọt ngào đáp lại An Bách.
"Vậy con cho dì đấy." An Bách lập tức lấy đậu đỏ từ trong cốc đá bào của mình bỏ vào trong cốc của Vương Du Hàm.
"Cám ơn." Vương Du Hàm cảm động hôn lên trán An Bách, hỏi "An Bách thích ăn đậu phộng đúng không, dì lấy cho con nhé?"
An Bách xấu hổ gật đầu một cái, Vương Du Hàm vui vẻ lấy đậu phộng từ trong cốc mình đưa sang cốc của An Bách.
Lần đầu tiên An Bách cảm thấy tâm tình tốt như vậy, bởi vì đây là lần đầu tiên cha tới đón nó tan học, hơn nữa cũng là lần đầu tiên nó có cảm giác nó giống như những người khác.
An Bách vừa ăn đá bào, vừa ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút, bên tay trái là người cha mà nó yêu nhất, bên tay phải là dì mà nó thích nhất, ba người bọn nó diêndanlqqđ ngồi quanh một cái bàn tròn ăn kem, nhìn giống như một nhà ba người.
Nếu như có thể biến thành một nhà ba người thật, vậy nhất định sẽ rất tuyệt.
An Bách khoái trá múc một thìa đá bào to đưa vào trong miệng, vẻ mặt hoàn toàn không che giấu được vui vẻ.
"Ôi trời, ăn mà kem dính đầy trên mặt rồi kìa." Vương Du Hàm buồn cười phát hiện ra trên má An Bách có dính kem.
"Có sao ạ?" An Bách nghi ngờ nghiêng đầu, lè lưỡi liếm môi một vòng.
Vương Du Hàm khẽ cười, nói: "Dì lau giúp con."
Tạ Phái Hiên ngồi đối diện với Vương Du Hàm, nhìn kỹ cô đang cầm giấy giúp An Bách lau đi vết kem dính trên mặt, động tác của cô dịu dàng cẩn thận, nụ cười ngọt đến mức như muốn ra mật rồi, mà bộ dáng An Bách cũng là vui vẻ hưởng thụ.
Con ngươi đen híp lại, có chút tư vị không nói rõ.
Thật là quá đáng, anh tới đón hai người bọn họ cũng không phải là để cho bọn họ lơ anh, nhưng bây giờ hiển nhiên là anh hoàn toàn bị lơ rồi.
Chỉ là, mặc dù có chút ghen tị, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này lại làm cho anh thấy cảm động.
"Cha." An Bách chợt quay đầu lại nhìn anh.
"Hả?" Giọng điệu của anh không mặn không nhạt, không biểu hiện ra diêndanlqqđ cảm xúc ghen tị của mình, dù sao sự thật mình ghen với con trai cũng thật đáng xấu hổ.
"Con ăn kem xong rồi, có thể tới đó chơi không ạ?" Ngón tay An Bách chỉ về phía công viên nhỏ bên ngoài quán, bên trong có vài đứa bé đang chơi cầu trượt, cũng có nhiều đứa bé đang chơi đá bóng, xem ra không khí cũng rất náo nhiệt.
"Được." Anh gật đầu một cái.
Có được sự đồng ý của cha, An Bách lập tức nhảy từ trên ghế diêndanlqqđ xuống, trực tiếp chạy tới công viên.
Rất tốt, bởi như vậy, chỉ còn lại hai người bọn họ.