Hôm nay là thứ ba, An Bách phải đi học cả ngày, nhưng buổi trưa cô vẫn đến nhà họ Tạ, thế nhưng lại không nghĩ tới, Tạ Phái Hiên lại ở nhà.
"An Á." Anh ăn mì trong bát của mình, đột nhiên mở miệng.
Cô ngẩn ra, hoài nghi mình có nghe lầm cái tên anh gọi hay không.
"Ngồi xuống ăn chung thôi." Anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt điêdqanlqd sửng sốt của cô, "Cô làm bảo mẫu của An Bách cũng được một tuần rồi, đã cảm thấy quen chưa?"
"Mới vừa rồi anh gọi tôi là gì?" Cô nhìn chằm chằm anh, thử dò xét hỏi.
Anh không thể nào biết cô là An Á được.
"Cái gì?!" Anh nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, sau đó rất tự nhiên tiếp tục ăn bát mì của anh.
Đúng, anh không thể nào biết được.
Linh hồn sống lại, chuyện hoang đường như vậy mới lúc bắt đầu cô vẫn không thể tin, tháng đầu tiên sau khi tỉnh lại, mỗi ngày cô đều hoài nghi mình đang nằm mơ, cho đến khi đã trải qua một thời gian khá lâu, cô không thể tiếp tục phủ nhận gương điêdqanlqd mặt hoàn toàn khác với gương mặt của mình trước kia, không thể phủ nhận sự thật rằng cô đã thật sự mượn cơ thể của Vương Du Hàm để trùng sinh.
Ngay cả bản thân cô cũng phải mất một thời gian mới tin được chuyện này là thực, làm sao anh có thể đột nhiên sinh nghi?
Cho nên, nhất định là cô nghe lầm rồi.
Nhưng, thành thật mà nói, gần đây cô phát hiện ra một chuyện, đó chính là ánh mắt anh nhìn cô đã thay đổi.
Gần đây cô có cảm giác lúc cô không để ý, anh luôn dùng ánh mắt dò xét mà nhìn cô, giống như muốn biết trên người cô có bí mật nào, anh cố gắng muốn nhìn thấu con người cô.
Cô đúng là không cách nào để kháng cự việc ngày ngày được ở chung với cha con bọn họ.
Nhưng, điều này cũng không đại biểu cho việc cô sẽ thay đổi dự tính ban đầu.
Hiện tại anh đã có tất cả, bất luận là danh lợi hay địa vị, còn có cả vị hôn thê xinh đẹp như hoa, cô tin tất cả những điều điêdqanlqd tốt đẹp này, chắc hẳn anh đã phải cố gắng rất lâu mới có được.
Chết qua một lần, cô mới hiểu được cuộc sống yên bình chính là hạnh phúc, cho nên cô không thể chỉ vì mình, lại có thể tùy tiện tham gia vào cuộc sống yên bình của hai điêdqanlqd người bọn họ hiện giờ, điều này tương đương với việc hủy hoại tất cả, đối với mỗi người đều không công bằng, nhất là Phương Y Khiết.
Nếu An Á đã chết bảy năm rồi, như vậy thì về sau hãy để cho cô sống trong lòng anh là được rồi, đừng xuất hiện nữa.
"Cô đang suy nghĩ gì vậy, sao vẻ mặt lại nặng nề thế?" Tạ Phái Hiên cắt đứt suy nghĩ của cô.
"Nặng nề? Có sao?" Cô có chút chột dạ cầm đũa lên, bắt đầu ăn mì.
Từng cử động của cô, tất cả vẻ mặt của cô đều bị Tạ Phái Hiên thu hết vào tầm mắt, tất cả tất cả càng làm cho anh thêm tin tưởng vào ý nghĩ điên khùng kia.
"Tại sao hôm nay anh lại ở nhà?" Cô đổi đề tài.
Anh buồn cười liếc nhìn cô một cái, ngay sau đó cô đã hiểu ý tứ của anh.
Đây là nhà anh, anh thích thì anh ở nhà, bảo mẫu như cô lại đi hỏi chuyện điêdqanlqd này hẳn là đã vượt quá khuôn phép rồi.
"Ý của tôi là, tôi cho là anh sẽ ở công ty, dù sao bây giờ cũng là giờ làm việc." Cô giải thích.
"Chẳng lẽ tổng giám đốc thì không thể nghỉ phép sao? Huống chi, thân thể của tôi vừa mới phục hồi lại, thỉnh thoảng nghỉ ngơi nửa ngày cũng không tính là quá phận chứ?"
Nói như vậy cũng không sai. Cô gật đầu một cái, tiếp tục cúi đầu ăn mì.
"Đã quen thuộc chưa? Công việc bảo mẫu này." Anh lại trở lại đề tài này một lần nữa.
Khẩu vị của anh không tệ, ăn hết một bát rồi, rất tự nhiên giơ bát lên trước mặt cô, cô theo bản năng nhận lấy, lấy cho anh thêm một bát mì nữa.
Thái độ của anh đối với cô rất tự nhiên, tự nhiên đến mức giống như cô điêdqanlqd vốn thuộc về nơi này.
"Quen rồi." Cô gật đầu một cái, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, liền không nhịn được giương lên nụ cười thõa mãn, "An bách thật sự rất thân thiết, thật đáng yêu."
Mặc dù mới chăm sóc An Bách được một tuần lễ ngắn ngủi, nhưng mỗi ngày có thể để cho cô được chuẩn bị thức ăn cho nó, cùng làm bài tập với nó, nói chuyện phiếm với nó, dỗ nó ngủ, loại cảm giác này thật sự rất hạnh phúc.
Cô không ngừng cảm tạ ông trời, cảm tạ ngài đã không mang An Bách của cô đi, cảm tạ ngài đã cho cô cơ hội được chăm sóc và yêu thương nó, mặc dù chỉ có thể lấy điêdqanlqd thân phận bảo mẫu, nhưng như thế cũng đã làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ rồi.
Anh nhìn gương mặt không che giấu được tâm tình vui vẻ của cô, nói: "Cô có vẻ rất yêu thương An Bách."
"Ừ, tôi thật sự rất thích nó." Cô không nhịn được phụ họa, biểu lộ tình cảm sâu kín nhất ở trong lòng ra ngoài.
"Còn tôi thì sao?"
"Hả?!" Cô bị anh hỏi bất thình lình, có chút kinh ngạc nhìn anh.
Bây giờ là tình trạng gì? Anh không phải là sẽ có ý nghĩ gì đối với "Vương Du Hàm" chứ......
Hai người bốn mắt chạm nhau, tầm mắt tương giao, nhịp tim cô đập kịch liệt, đầu óc trống rỗng, không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
Không khí vừa quỷ dị lại lúng túng, một hồi lâu, anh lại đột nhiên lên tiếng.
"Tôi đùa thôi." Anh khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục ăn mì điêdqanlqd trong bát.
Cô kinh ngạc lườm anh.
Cô ngay cả một điểm cũng không thấy buồn cười được không? Vị tiên sinh này.
Nửa ngày không nghe thấy bất kỳ lời đáp lại nào của cô, anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt to tròn đang trừng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, không nhịn được cong nhẹ khóe môi.
Ánh mắt không tự nhiên với nụ cười mê người kia, làm cho cô không nhịn được hung hăng trừng anh một cái.
"Không nên đùa giỡn lung tung, sẽ dọa người khác đấy!" Cô có chút tức giận.
Anh không lưu tâm lắm nhún nhún vai, rất có hứng thú nhìn cô, "Vậy cô cũng không cần thiết phải tức giận, cô ở đây tức cái gì?"
Đương nhiên là giận anh tại sao lại có thể đùa giỡn với cô như vậy!
Bởi vì "Cô" là"Vương Du Hàm".
Bởi vì cô biết bây điêdqanlqd giờ trong mắt anh nhìn thấy không phải là An Á.
Bởi vì cô biết rõ bên cạnh anh còn có một vị hôn thê.
Mặc kệ là bởi vì An Á, hay là bởi vì vị hôn thê của anh, tóm lại, tại sao anh lại có thể đùa giỡn với "Vương Du Hàm"!