"Con không sợ, nếu như có ma, nói không chừng mẹ chết đi cũng sẽ biến thành ma, vậy thì con có thể nói chuyện với mẹ rồi." An Bách ngây thơ nói.
Nghe vậy, Tạ Phái Hiên giật mình.
"Cha, những gì mẹ đã nói với con con đều không thể nhớ rõ." Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của An Bách nhàn nhạt đau thương.
Tạ Phái Hiên nghe được, trong lời nói của đứa con trai có chất chứa sự nhớ nhung sâu sắc đối với mẹ của nó.
An Bách dĩ nhiên sẽ không nhớ An Á đã từng nói yêu nó đến mấy trăm ngàn lần, bởi vì lúc An Á ra đi, nó mới chỉ có một tuổi.
Thậm chí nó còn chưa kêu được một tiếng mẹ, An Á đã rời khỏi hai cha con bọn họ.
"Tuần trước, trường học tổ chức họp phụ huynh, cậu chủ thấy những đứa trẻ khác đều có mẹ cùng tham dự, cho nên mới......" Mẹ Lưu cuối cùng cũng lên tiếng.
Trong lúc bất chợt, trong lòng của Tạ Phái Hiên có chút chua xót, hình như có thể lĩnh hội được tâm tình của An Bách.
Nếu như An Bách hoàn toàn không nhớ rõ mẹ của nó cũng nhớ nhung An Á tới vậy, huống chi là trong trí nhớ của anh tràn ngập hình ảnh của An Á?
Nửa đêm, Tạ Phái hiên lăn lộn khó ngủ, lòng đêm nay đặc biệt khó chịu.
Hôm nay An Bách vừa rời đi, tim của anh liền không hiểu sao lại rất buồn bã, anh đã sớm tập thành thói quen để không cảm thấy tịch mịch, thế nhưng bầu trời tăm tối lại hung mãnh đánh tới, làm cho anh ứng phó không kịp nên không có cách nào để chịu đựng.
Không ngủ được nên anh đi ra khỏi phòng bệnh, dưới ánh trăng mờ nhạt, một mình đi đến nơi trồng không ít thực vật của bệnh viện, 1 năm 4 mùa bất luận khi nào cũng cỏ thảm cỏ xanh rờn, anh ngồi xuống một cái ghế gỗ, tâm tư lại bay đi xa.
Từ trước đến giờ thần linh đối với anh mà nói chính là lời nói vô căn cứ, nhưng lời nói của An Bách lại khiến cho tâm anh dậy sóng.
Cõi đời này có ma không?
An Bách nói, nếu như có, thì nó có thể có cơ hội nói chuyện với mẹ rồi.
Nếu như có, nếu như thật sự có, như vậy anh cũng có thể có cơ hội nói chuyện với An Á.
Chỉ cần cô có thể hóa thành ma, có thể tới trước mặt anh, dù là ma, bọn họ cũng đều không sợ hãi.
Thật ra thì, anh không tin trên cõi đời này có ma, thế nhưng tối nay anh lại bắt đầu cảm thấy nếu như trên đời này thật sự có ma cũng không tồi.
"Thì ra là anh ở đây."
Từ sau lưng truyền đến một giọng nói mềm mại, sao lại xa lạ mà cũng quen thuộc như vậy, anh không có quay đầu lại, nhưng đã biết sau lưng người đến là ai rồi, anh biết rõ ràng là ai đến, nhưng lại sẽ không kiềm chế được nghĩ sai thành người nào đó.
A, anh đang nói gì vậy? Đúng là quái quỷ. Tạ Phái Hiên cười thầm trong lòng.
"Nửa đêm canh ba không ngủ được, lại có hứng thú chạy đến nơi này ngắm trăng sao?" Vương Du Hàm không đợi anh nói cô ngồi xuống, tự động ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó nhìn theo tầm mắt của anh, mới phát hiện thứ anh nhìn không phải là trăng sáng.
"Cô thấy hoa bìm bìm có đẹp không?" Anh hỏi, đôi mắt đẹp nhìn về phía những dây leo bám ở vách tường, không quay đầu lại nhìn cô.
Vương Du Hàm không trả lời, chỉ nhìn về phía tường, sau đó nghe thấy anh nói, vì vậy cô nhìn anh.
"Vợ của tôi không thích hoa hồng cũng không thích bách hợp, lại yêu thích loại hoa mọc ở ven đường này, loại hoa bìm bìm không ai chú ý cũng không đáng tiền." Anh nói xong, tự mình cười, môi mỏng nâng lên đường cong hoàn mỹ làm say lòng người.
Cô nhìn cái gò má được ánh trăng chiếu vào trở nên tuấn mỹ khác thường, nhìn thấy ánh mắt của anh rõ ràng tràn đầy quyến luyến.
Vào giờ phút này, cô không biết mình nên nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt anh nhớ nhung An Á làm cho lòng cô nhói đau.
Anh lẩm bẩm: "Trước kia, trong nhà của chúng tôi cũng trồng vài cây bìm bìm, cô ấy nói cô ấy rất thích loại hoa này, bởi vì nó tràn đầy sinh lực, bất luận trong hoàn cảnh gian nan như thế nào, nó đều có thể sinh tồn, cô ấy nói con người nên giống như nó."
Ánh mắt của anh nhìn đám dây leo mọc ở trên bờ tường phía xa xa, chính là hoa bìm bìm.
Trong đêm trăng, những bông hoa nhỏ nhắn màu tím kia đã sớm điêu tàn, bìm bìm là một loại hoa sáng nở tối tàn, đâm chồi ở ven đường, cũng có thể sinh tồn.
Câu nói thì thầm cùng với vẻ mặt của anh trong nháy mắt đã làm cho cô hiểu ra một chuyện.
Thì ra là anh vẫn thích cô.
Mặc dù ở trong cuộc sống của anh, cô đã chết bảy năm rồi, nhưng đến nay trong lòng của anh vẫn có cô.
Hốc mắt cô bỗng dưng nóng lên, ngực căng lên, sống mũi cay cay, trong lòng vui vẻ nhưng cảm động vẫn nhiều hơn một chút.
Cô không nhịn được muốn ôm lấy anh vào trong lòng, muốn an ủi anh, nhưng vừa nghĩ tới bây giờ mình là Vương Du Hàm mà không phải là An Á, cô chỉ có thể cứng rắn đè nén xuống tâm tình đang kích động.
Đột nhiên, anh quay đầu lại nhìn cô.
"Cô...... Khóc cái gì?" Anh ngơ ngẩn, không ngờ lại nhìn thấy đôi con ngươi đẫm nước mắt. Cô bị con ngươi đen thâm thúy kia đánh úp bất ngờ đến mức hoàn toàn không có phòng bị, cũng giật mình theo.
"Hôm nay tôi không có mắng cô cũng không tức giận với cô...sao cô lại rơi nước mắt?!" Anh buồn cười hỏi.
"...... Tôi...tôi không phải, không phải khóc, tôi chỉ ngáp...... Cho nên, ách, khụ, anh biết ngáp cũng sẽ chảy nước mắt mà." Cô hốt hoảng lau đi nước mắt không biết đã rơi xuống từ lúc nào, cà lăm giải thích.
"Ngáp?!" Ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy hoài nghi.
Để lấy được sự tin tưởng của anh, cô lập tức giang hai cánh tay ra duỗi lưng một cái, sau đó ngáp to cho anh nhìn. Được rồi, anh hạ đôi mày rậm xuống, thu hồi lại ánh mắt đặt ở trên người cô, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía dây leo xanh biếc.
Thấy anh dời tầm mắt đi, cô khẽ thở ra một hơi.
Nếu như anh truy đánh tới cùng hỏi tại sao cô lại rơi lệ, cô cũng không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
Bọn họ đã là người của hai thế giới, chờ anh xuất viện, thì giữa bọn họ sẽ khôi phục thành hai đường thẳng song song, coi như trong lòng anh còn có An Á, nhưng không thể nào thay đổi được sự thật là bây giờ anh đã có vị hôn thê.
Cô đã thấy người phụ nữ kia ở trên báo, là một nụ cười rất đẹp, làm cho người ta thoạt nhìn rất thoải mái, cảm giác người này rất có khí chất, rất xứng đôi với anh, mà cô cũng không muốn phá hỏng tất cả những gì anh có bây giờ.
"Hôm nay An Bách tới bệnh viện gặp tôi thì có hỏi tôi một vấn đề."