Quan hệ của bọn họ chỉ là bệnh nhân và y tá, vẫn chưa tới trình độ có thể gián tiếp chia sẻ nước miếng mà?
Vương Du Hàm nghe vậy, lúc này mới chậm nửa nhịp phát hành động hiện tại của mình có bao nhiêu vô lý.
"...... Khụ." Cô không được tự nhiên ho khan một cái, thu hồi bàn điêdanlqađ tay lại vô thức sờ vào vành tai của mình, sau đó suy tư làm thế nào để chuyển được cái đề tài lúng túng này.
Cô trái lo phải nghĩ, cố gắng suy nghĩ kỹ một hồi lâu, thế nhưng trong đầu vẫn chỉ là một mảnh trống rỗng cùng lúng túng.
Cuối cùng, cô dứt khoát tức giận nói với anh, "Lúa mạch là nguyên liệu nấu ăn rất tốt, có thể làm cho phổi khỏe mạnh hơn, làm mát cơ thể, hơn nữa tôi cũng không bỏ thêm nhiều lắm, huống chi, nấu cho anh ăn là được rồi, anh ngừng lắm điều đi."
Vẻ mặt anh trở nên cổ quái nhìn cô, không nói gì.
Vương Du Hàm cũng không có lưu ý đến ánh mắt của anh, vừa nói xong, cô giơ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ, tiếp tục dặn dò: "Tôi có việc gấp phải đi trước, mặc kệ anh ghét lúa mạch bao nhiêu, tóm lại bát cháo này anh nhất định phải ăn hết, còn cả canh gà nữa, ăn cháo xong thì hãy uống nó, tôi sẽ trở về kiểm tra."
Dứt lời, cô đứng dậy đi về phía cửa phòng bệnh, trước khi bước ra khỏi cửa, bước chân của cô dừng lại, tiếp theo liền ngoái đầu nhìn về phía anh, trong đôi mắt đen to tròn lóe ra tia sáng uy hiếp rõ ràng.
Cô cố ý hạ thấp giọng nói xuống, nói: "Còn nữa, đừng tưởng rằng anh vứt thuốc đi là có thể tránh khỏi việc uống thuốc, chờ một lúc sau khi anh ăn xong, tôi điêdanlqađ sẽ lấy thêm thuốc tới đây, lần này tôi sẽ tự mình nhìn chằm chằm anh nuốt thuốc xuống."
Ánh mắt của Tạ Phái Hiên từ đầu đến đuôi vẫn yên lặng dõi theo cô, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất sau cánh cửa, anh vẫn không cách nào thu hồi lại tầm mắt.
Anh còn chưa nói với Vương Du Hàm anh ghét vị lúa mạch, vì sao cô lại biết?
Còn nữa, hành động lúc nãy của cô rất giống An Á, cảm thấy lúng túng liền sờ vào vành tai, là tình cờ hay là thói quen?
Vương Du Hàm nói được là làm được, nói sẽ kiểm tra anh có ăn hết cháo không thì sẽ kiểm tra thật, nói muốn theo dõi anh uống thuốc, thì thật sự khoanh tay lại đứng bên cạnh giám sát anh uống thuốc.
Khoa trương nhất là sau khi uống thuốc xong, cô còn muốn anh há mồm ra để cho cô kiểm tra.
Đội trưởng nhà lao cũng không có nghiêm khắc như cô.
Hơn nữa đã liên tiếp ba ngày đều là như vậy, điều này làm cho Tạ Phái Hiên không nhịn được bắt đầu hoài nghi, mình ở trong phòng bệnh cao cấp hay là phòng giam cao cấp đây?
"Tôi muốn tố cáo!" Tạ Phái Hiên nhíu chặt mày rậm, vừa nghĩ tới mới vừa rồi mình ngây ngốc há miệng ra, để cho cô kiểm tra xem anh đã nuốt viên thuốc xuống hay chưa, anh cảm thấy thật xấu hổ.
Nếu không phải đồ ăn của cô và An Á nấu gần như giống nhau như đúc, làm cho anh không nhịn được mà động lòng, anh điêdanlqađ cũng sẽ không rơi vào cái bẫy ăn thịt người, không thể làm gì khác hơn là nghe theo lệnh.
Ba ngày nay bởi vì có Vương Du Hàm nghiêm khắc như đội trưởng nhà lao giám sát gắt gao anh, mỗi bữa ăn anh cũng ngoan ngoãn ăn cơm, cũng không thể không ngoan ngoãn uống thuốc, Tạ Phái Hiên cũng cảm thấy mình khác thường.
"Tố cáo cái gì?" Người khởi xướng mang vẻ mặt không hiểu liếc anh một cái, tiếp theo sau đó cúi đầu ghi chép lại bệnh án của anh.
Ừ, rất tốt, ăn uống bình thường, uống thuốc cũng bình thường, xem trên số liệu, bệnh tình của anh quả nhiên khá hơn nhiều. Cô lại ngước mắt liếc anh một cái, cẩn thận quan sát khí sắc của anh, gương mặt tuấn tú vốn có chút tái nhợt cũng trở nên hồng hào, mặc dù vẫn có chút gầy gò, nhưng rước mắt cô cũng mới chỉ nghiêm túc điêdanlqađ nuôi anh ba ngày mà thôi, thành quả có hình dạng này cũng coi như có thể miễn cưỡng chấp nhận.
"Tôi muốn tố cáo cô ngăn cản tự do thân thể." Lại vẫn bắt anh há mồm kiểm tra, thật sự quá khoa trương rồi!
May là trong phòng bệnh chỉ có cô và anh, bằng không mặt mũi của tổng giám đốc tập đoàn Việt anh cũng nên vứt đi được rồi.
"Tôi có sao?" Vẻ mặt cô mờ mịt.
"Cô không có sao?!" Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ hung hăng chất vấn cô.
Cô nhún nhún vai, hiển nhiên không sợ anh, hơn nữa cũng không coi trọng cái đề tài này.
Sau khi cô cất bệnh án của anh xong, đi tới trước mặt anh, từ trong túi áo móc ra một viên kẹo mạch nha đưa cho anh.
"Đúng rồi, cái này cho anh."
Đồng thời, cô khẽ giương lông mày liếc nhìn anh, giọng nghiêm túc cảnh cáo nói: "Mấy ngày tiếp theo tôi phải đến trợ giúp cho phòng cấp cứu, buổi trưa không giám sát anh uống thuốc được nữa, chính anh hãy thức thời một chút, đừng có một lúc không thấy tôi lại len lén vứt thuốc đi!"
Tạ Phái Hiên theo bản năng giơ tay ra nhận lấy viên kẹo, nhưng khi vừa mới cầm viên kẹo vào trong lòng điêdanlqađ bàn tay, cảm giác ảo não liền không tự chủ được mà theo dâng lên trong đáy lòng. (giống con cún con^^)
Anh sao vậy? Có phải được cô huấn luyện tốt quá rồi chăng?
Anh rõ ràng không muốn uống thuốc cũng không muốn nhận lấy kẹo mạch nha của cô, nhưng tại sao tay của cô chỉ cần duỗi về phía anh, anh liền thoải mái đưa tay ra nhận lấy cơ chứ?
Đáng chết! Tạ Phái Hiên nhắm lại mắt, rủa thầm một tiếng.
Nhất định là bởi vì hành động của cô đối với của An Á trước kia giống nhau như đúc, mới có thể làm cho anh không cách nào thuận theo bản thân mình để cự tuyệt, mà là không khỏi thói quen đáp lại, tựa điêdanlqađ như việc cô ngày làm cơm ba bữa cho anh, mọi thứ đều có tư vị của An Á, làm cho anh hoàn toàn không có biện pháp kháng cự.
Tạ Phái Hiên khẽ cau mày, ánh mắt sâu xa yên lặng nhìn Vương Du Hàm.
Anh không nên luôn nhìn Vương Du Hàm mà lại cho rằng mình thấy An Á, bởi vì ngoại hình của cô không có chút nào giống An Ad, chỉ điểm này thôi cũng đã đủ để nhắc nhở anh, Vương Du Hàm là Vương Du Hàm, không phải là An Á.
"Chẳng lẽ cô không cảm thấy mình đã quản nhiều quá sao?" Anh trầm giọng, không vui chất vấn.
Lấy việc của một y tá mà nói, cho dù cô là y tá có nhiệm vụ chăm sóc anh, cô cũng đã làm quá nhiều rồi.
Y tá cơ bản trừ công việc bên ngoài ra, ngay cả ba bữa cơm của anh cũng xử lý, cô cũng không phải là người giúp việc anh mời, mà chỉ là y tá thôi, có cần phải làm đến như vậy không?
Anh không thích cô làm như vậy, Nhưng mà lại là không có cách nào để cự tuyệt cô, tâm trạng mâu thuẫn này làm cho anh không chịu nổi.
"Thân là một y tá chuyên nghiệp, quản tốt bệnh nhân của mình là việc nên làm." Ngụ ý chính là cô không có chút nào cho là cô quản quá nhiều.
Tâm tình phức tạp phiền muộn của Tạ Phái Hiên nghe vậy, bỗng dưng đứng bật dậy khỏi ghế salon, thuận tay đặt kẹo mạch nha trên mặt bàn, vốn mong rằng ánh mắt của Vương Du Hàm sẽ dời ra ngoài điêdanlqađ cửa sổ, không hề xem cô ấy giống như An Á nữa, Nhưng mà cô lại không ngừng cho anh cảm giác là mình đang nhìn thấy An Ad.
"Không phải mỗi bệnh nhân cũng sẽ vì vậy mà cảm tạ cô, hơn nữa làm tới mức này giống như cô, chỉ có thể chứng minh cô cực kỳ quản nhiều." Tạ Phái Hiên không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt mỉa mai hừ lạnh.
Cô nhìn bóng dáng cao to của anh, lơ đễnh đáp lại nói: "Không sao, tôi cũng không cần cảm tạ của anh." Cô chỉ hi vọng thân thể của anh có thể phục hồi lại như cũ, càng ngày càng khỏe mạnh hơn là tốt.
Bỗng dưng, Tạ Phái Hiên quay đầu lại, ngoài dự liệu đối mặt với một đôi mắt tràn đầy nhớ nhung cùng quyến luyến.
Trong tức khắc gương mặt của An Á như chồng lên gương mặt của Vương Du Hàm, tim của anh đột nhiên đập mạnh, suy nghĩ trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, không nhịn được nhỏ giọng thì thầm: "An Á......"
Vương Du Hàm không nghe thấy lời thì thầm của anh, nhưng lại không để lỡ vẻ mặt vốn lạnh nhạt lại lóe lên vẻ phức tạp cùng kinh ngạc của anh, chưa kịp thu hồi tầm mắt đã hoàn toàn bị anh túm gáy, để điêdanlqađ cho cô được mở rộng tầm mắt, tay nhỏ bé lại không vô thức sờ lên vành tai.
Anh sững sờ, bởi vì ánh mắt lúc nãy cô nhìn anh hoàn toàn giống với ánh mắt của An Á trước kia, nhưng cô cũng không phải An Á, vì sao phải dùng ánh mắt như vậy nhìn anh? Còn nữa, động tác của cô...... Chẳng lẽ không phải là tình cờ?
Không khí lâm vào trầm mặc.
Vương Du Hàm yên lặng bắt đầu dọn dẹp đồ ăn trên bàn, mà ánh mắt sâu xa của Tạ Phái Hiên dừng lại trên gò má của cô.