“Cô ta xứng đáng với điều đó thôi.” Đôi mặt anh lãnh đạm quét qua người Bạch Thanh Hoa, giọng nói cũng vô cùng cứng ngắc. Bất cứ ai biết anh đều biết rằng lời này là dối lòng.
“Tôi nhổ vào!” Đỗ Thanh Hoa không biết vì cô đã bị sự phẫn nộ và đau lòng bao phủ. “Nó xứng đáng? Nó quá ngu ngốc, quá ngây thơ và tốt bụng nên mới không hận anh, thậm chí nó còn luôn tự trách mình”
“Hà Minh Viễn, não anh là não heo sao? Anh thực sự cho rằng người tên là Ngô Hà là ngây thơ vô tội, không phản bội anh sao? Nên cô ta mới không đi lăng nhăng với người khác?”
Kể cả lúc đầu cô ta bị uy hiếp nhưng chẳng lẽ cô ta sẽ không kháng cự sao?
Sẽ không kêu cứu sao? Con mẹ nó cô ta chẳng làm cái gì cả, lại còn quay ngược lại đổ tội cho Trần Nam Phương là không cứu cô ta. Đỗ Thanh Hoa nhổ vào, ông trời chỉ giúp người tự biết cứu mình. Trân Nam Phương không có tấc sắt như thế cô dựa vào đâu mà cứu cô ta? Trần Nam Phương chỉ nhìn thôi chứ ` nếu là cô thì cô không những không giúp mà con mẹ nó cô còn quay cảnh đó lại rồi gửi đi cho tất cả mọi người cùng xem.
“Cô câm miệng cho tôi!” Hà Minh Viên nheo mắt, không khí xung quanh anh đã đông thành băng, người con gái anh thích sẽ không đến mức như thế.
“Tôi không im đấy! Anh có thể làm gì được tôi nào? Anh nghĩ mình là chủ †ịch tập đoàn Kim Địa thì ghê gớm sao?
Tôi nói cho anh biết, tôi là thằng trọc đầu, không sợ kẻ có tóc.” Đỗ Thanh Hoa càng nói càng to: “Bệnh dạ dày của Nam Phương ngay từ lúc đầu cũng do anh mà ra, bây giờ anh còn làm nó nặng thêm, nếu bạn tôi thật sự có chuyện gì thì tôi không tha cho anh đâu.”
“Từ đầu dạ dày của Trần Nam Phương vì sao lại bị như vậy?” Trịnh Hoàng Bách lấy hết dũng cảm bước tới chỗ Bạch Thanh Hoa, con mẹ nó lúc vừa rồi chân của anh ta đau điếng.
“Các anh là ai? Cá mè một lứa à?”
Cô không kiêng dè gì.
“Tôi là bác sĩ Bách, là người đã thực hiện ca phẫu thuật vừa rồi cho Trần Nam Phương.”
Đồ Thanh Hoa lập tức quay đầu lại, trên cô đã hiện ngay lên một nụ cười, một nụ cười như thể gió xuân: “Bác sĩ Bách! Đúng là tôi bị tên sát nhân kia làm cho tức điên mất, anh mau nói tình hình của bạn tôi đi.”
Trong khi nói, cô đưa tay ra cầm lấy cổ tay Trịnh Hoàng Bách.
Mặt người nào đó đã đen xì, tự hỏi không biết cô gái trước mặt có cấu trúc .
gen gì trong người mà lật mặt nhanh như vậy? Mà cô đúng là giỏi măng người thật, lại còn dám măng Hà Minh Viễn là kẻ giết người. Anh Viên cũng vì nể mặt Trần Nam Phương mà không truy cứu đến cùng. Ây, tình cảm của anh Viễn với Trần Nam Phương đúng là không đơn giản. Quan trọng anh trai anh ta lại muốn xen vào, thích ai không thích lại đi thích vợ anh Viễn.
Trong khoảnh khắc, hàng trăm ý nghĩ vụt qua đầu Trịnh Hoàng Bách.
“Bác sĩ Bách!” Đỗ Thanh Hoa cho rằng sự im lặng của Trịnh Hoàng Bách là vì tình hình của Trần Nam Phương không được lạc quan. Cô liền bóp mạnh cổ tay anh ta: “Nam Phương, cô ấy…”
“A, tay cô làm bằng sắt sao?” Trịnh Hoàng Bách đau quá cau mày lại. Nếu không phải cả mặt Đỗ Thanh Hoa đầy vẻ lo lắng thì anh ta còn tưởng cô cố tình. Anh ta rút tay về: “Cô giữ khoảng cách đi.”
Sau đó, anh ta nói chuyện ngăn gọn với Đỗ Thanh Hoa về tình hình của Trần Nam Phương: “Bệnh dạ dày trước đây của cô ấy không được điều trị sao?”
“Chuyện này anh không phải nên hỏi mấy người kia sao?” Cô trừng mắt nhìn Hà Minh Viên nhưng khi quay đầu lại nhìn Trịnh Hoàng Bách thì lại đổi sang vẻ mặt dịu dàng bình ôn hòa: “Anh ta đã vứt thuốc của bạn tôi đi mấy lần rồi. Lúc đó còn trẻ không hiểu gì nên chỉ nghĩ chịu đựng một chút là sẽ qua rồi cũng không để ý lắm. Ai mà ngờ được bạn tôi lại mang bệnh trong người như thế, sau này đến khi đi thực tập rồi đi làm, bận rộn nên không ăn uống đầy đủ, bệnh dạ dày lại tái phát.”