Chương 556
Cô cảm thấy lời này rất mất tự nhiên, tại sao lại di truyền từ mẹ mà không thể di truyền từ cha chứ?
Ngẫm lại, hình như cha của cô rất tệ bạc, thôi thì không di truyền ông ta mới tốt.
Trần Nam Phương xoa huyệt thái dương, cô đang nghĩ gì chứ?
“Tôi về vị trí làm việc đây.” Bởi vì nội dung công việc nên văn phòng mà cô làm việc nằm ở hướng Tây Nam của công ty, ở đây thành lập một phòng kế toán có nhiệm vụ đặc biệt.
Cô vừa chân trước bước vào thì chân sau Hà Minh Viễn đã đi vào theo.
“Ai cho anh vào đây?” Cô buồn bực: “Đây là nơi quan trọng của công ty.”
Anh mím đôi môi mỏng, từng bước áp sát lại gần.
Trân Nam Phương không ngừng lui về phía sau cho đến khi lưng đập mạnh lên tường, cơn đau làm cho cô bình tĩnh trở lại, cô khẽ hếch cằm: “Tổng giám đốc Viễn! Anh đang tính làm gì đấy, anh mà còn tiến lên một bước nữa tôi sẽ gọi người đến.”
Thế mà không ngờ anh lại thực sự dừng lại và đứng đối mặt với cô.
Dường như có hàng ngàn hàng vạn tia tình cảm và oán trách giữa hai người.
“Anh không tính kế em.” Hà Minh Viễn lên tiếng giải thích.
“Không sao cả.” Trân Nam Phương cúi đầu, ngăn cản giao tiếp bằng mắt giữa hai người: “Mời Tổng giám đốc Viễn về cho.”
“Anh không thích cách xưng hô này!”
“Vậy anh thích gọi thế nào?” Cô giả vờ suy nghĩ một chút rồi đột nhiên lạnh nhạt nói: “Mời chồng trước về sao?”
Anh cắn răng, cố giữ bình tĩnh nói: “Mười ngày nữa là hôn lễ của Ngô Hà và Hà Minh Kỳ, bà nội mong em trở về tham dự”
“Không cần đâu.” Trân Nam Phương cảm thấy thật buồn cười, muốn cô đến tham gia hôn lễ để làm gì, còn muốn được cô chúc phúc sao?”
“Đây là thiệp mời.”
“Mang đi!” Cô cầm lấy rôi ném thẳng vào thùng rác: “Tôi đã nói tôi không đi, anh không nghe thấy sao?
Hay trước giờ anh đã quen không nghe ý kiến của tôi rồi?”
“Anh mong em đi” Hà Minh Viễn nhìn cô gái nhỏ tức muốn hộc máu trước mặt, lòng không ngừng muốn vuốt thẳng nếp nhăn giữa trán của cô.
Trần Nam Phương cho răng anh lại bắt đầu ngang ngược, không cho cô phản bác: “Anh mong sao? Anh mong tôi làm rất nhiều chuyện, nhưng tôi không muốn!”
“Chuyện nào em không muốn?”
“Chuyện nào tôi cũng không muốn!”
Cô tức đến bật cười: “Anh thật sự nghĩ mình là thượng đế sao? Tất cả mọi người đều phải nghe theo sự sắp đặt của anh?”
Cô không làm theol Cô không phải đồ vật, cô có suy nghĩ của mình!
“Cho nên em muốn ở lại bên cạnh anh sao?” Chỉ cần cô gật đầu thì chắc chắn anh sẽ lập tức thay đổi quyết định khiến cho anh không ngừng hối hận.
Anh muốn có cô, vô cùng muốn, chưa có bất kỳ một chuyện gì khiến anh mong ước như được có cô!
“Tôi không muốn!” Trân Nam Phương lớn tiếng nói, trong mắt cô tràn đầy kiên định!
Hà Minh Viễn muốn cô cầu xin anh sao? Cô sẽ không làm vậy, chắc chắn không làm!