“Em phải đi theo để bảo vệ Nam Phương chứ! Cô ấy là bạn bè tốt nhất của em mài!” Cô ấy nói chuyện trông vô cùng đáng tin, nhưng trong lòng lại oán thâm là sao Trịnh Hoàng Bách lại nhạy cảm như vậy.
Mặc dù lần này cô chủ động đi theo Trân Nam Phương nhưng Trịnh Hoàng Bách lại giơ tay đồng ý cả trăm lần đấy!
“Thật hâm mộ tình cảm bạn bè giữa các em đói”
“Em cũng rất hâm mộ tình anh em giữa anh và tên bác sĩ giỏi nhưng thối tha kia” Đỗ Thanh Hoa thành khẩn nói: “Em là trẻ mồ côi, ngay cả mặt mũi ba mẹ còn chưa thấy được, càng đừng nói gì tới anh chị em…”
Trịnh Hoàng Phong im lặng một giây, sau đó cho một nụ cười cực kỳ sạch sẽ: “Sau này em cứ gọi tôi là anh trai như Hoàng Bách đi.”
Đỗ Thanh Hoa bất ngờ chớp chớp mắt, một giây sau trong hốc mắt của cô ấy đã đỏ lên!
Cô ấy quay đầu đi, sau khi quay lại đã cười vô cùng vui vẻ kêu một tiếng: “Anh trai.”
Lúc Trần Nam Phương quay lại thì thấy cảnh này thì quay qua cười đầy cảm kích với Trịnh Hoàng Phong, sau đó ấm áp mở miệng.
“Nam Phương sau này cũng gọi tôi là anh trai đi.”
“… Được, anh trai.”
Ba người đều cười.
Trải qua một giờ đi xe, ba người thuận lợi tới được trạm tàu ngầm Thâm Thành, sau đó đi thẳng tới đường Thái Hà.
“Minh Viên vẫn còn ở Thâm Thành sao?” Trên đường đi, Trịnh Hoàng Phong không nhịn được hỏi.
“Có lẽ là còn ở đây.” Trần Nam Phương trả lời, bởi vì tối qua lúc cô và Hà Minh Viễn không có liên lạc với nhau: “Lần này có lẽ sẽ tìm được anh ấy”
“Chậc chậc, trên thế giới này vẫn còn có một người có thể trấn áp được tên xấu xa họ Hà này ha” Đỗ Thanh Hoa kêu ra hai tiếng sợ hãi và đây khâm phục: “Có một điều khiến tớ vô cùng tò mò là Hà Minh Viễn sao lại như vậy.”
Trân Nam Phương không có nhận rõ nguồn cơn nên trước mắt chỉ bày ra một đôi mắt trong veo, nói: “Tớ càng tò mò chuyện giữa anh ta và Ngô Hà hơn.”
“Có lẽ do hoàn cảnh bên trong thì sao, nhìn không ra bộ mặt thật của bông sen đen kia, thế thôi.” Đỗ Thanh Hoa mỉa mai: “Tớ chờ tới khi mình có được chứng cứ chính xác, tới lúc đó xem cái tên thối tha họ Hà kia còn nói được cái gì!”
Sau đó là một đường không ai nói chuyện nữa, lúc họ dừng ở số mười hai đường Thái Hà thì vừa vặn mười giờ rưỡi.
“Thật đáng tiếc là trước đó chưa từng gặp qua anh trai của đàn chị Tô Thanh Nhã” Đỗ Thanh Hoa tiếc rẻ nói: “Không phải có thể sẽ thấy anh ta có tới hay không rồi sao.”
“Chờ một chút nữa đi.” Trịnh Hoàng Phong nhìn ngó bốn phía rồi nói: “Cảnh giác một chút.”
Anh ta nói xong thì lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn…
“Trước khi tốt nghiệp học em đã giao hẹn với Dạ Hành là chờ khi vào đại học sẽ đi tới đường Thái Hà đi dạo nữa đấy.” Trần Nam Phương đầy u buồn nói: “Anh ấy nói tên của con đường này gắn với một câu chuyện rất đặc biệt.”
“Nam Phương… Đỗ Thanh Hoa ôm vai của người bạn tốt của mình: “Quá khứ rồi nên cho nó qua đi, hãy nhìn về phía trước thôi.”
Cô nhìn về phía trước, tự trào phúng nói: “Bây giờ xem ra nơi này không còn gì đặc biệt nữa rồi.”