“Trong quá khứ, nhà họ Tạ và nhà họ Hà có một chút ràng buộc…”
Cô ấy nhướng mày và hỏi thẳng thừng hơn: “Có thù oán sao ạ?”
“… Đúng.”
“Tại sao?”
“Minh Vũ là anh trai của Minh Viễn, và não của anh ấy bị thương là do chú của em.”
Trân Nam Phương trợn to mắt, cô chưa bao giờ nghĩ tới điều này, chẳng trách Minh Viễn biết thân phận của cô từ lâu nhưng chưa từng nhắc tới, chẳng trách anh không tin tưởng bản thân cô chút nào!
Thì ra đó chính là lý do.
“Anh đang nói nghiêm túc đó sao?”
Cô ngồi thẳng dậy, dán mắt vào Trịnh Hoàng Phong: “Em… tại sao chú em lại khiến cho Hà Minh Vũ bị thương?
“Có người nói rằng đó là bởi vì một cô gái.” Anh ta dừng một chút: “Nhưng chú của em quả thực rất nổi tiếng.”
Trần Nam Phương không ngốc: “Vậy là Hà Minh Viễn chính là người gây ra sự xuống dốc của nhà họ Tạ?”
Trịnh Hoàng Phong nắm chặt tay, đồng thời gật đầu: “Đúng vậy, quan hệ giữa Minh Viên và Minh Vũ rất tốt.”
Cô ấy yếu ớt thở ra một hơi hôi, có vẻ như giữa cô và Hà Minh Viên thật sự không có duyên phận, thêm những trở ngại khác phát sinh càng củng cố những gì cô ấy nghĩ trong lòng: “Hay là quên anh ta đi.”
“Nam Phương.” Trịnh Hoàng Phong do dự: “Anh thực sự không nghĩ rằng em và Minh Viễn hợp nhau.”
“Vậy là em thua Ngô Hà rồi sao.”
Trân Nam Phương đổi chủ đề sau khi cười khổ: “Em muốn biết người nhà họ Tạ có quan hệ gì với em?”
“Chú của em là Tạ Đăng Ninh… Bây giờ nhà họ Tạ gần như không còn sản nghiệp gì ở Việt Nam, và cũng không có kế hoạch mở lại công ty ở Việt Nam.
Ông ấy có thể sẽ đưa em đi.”
“Đưa em đi sao?” Trân Nam Phương nhướng mày, lập tức kiên quyết lắc đầu: “Em sẽ không rời Việt Nam đâu.”
Trịnh Hoàng Phong không tiếp tục chủ đề này, chỉ bảo cô ấy hãy nghỉ ngơi thật tốt và chữa lành vết thương.
“Em biết rồi.” Cô cúi đầu phát hiện anh vẫn đang năm tay mình, liền rụt lại, cố gắng thoát ra.
Ngay khi cánh cửa phòng được đẩy ra, Đặng Mai Tuyết và Tạ Đăng Ninh bước vào, theo sau là Trịnh Hoàng Bách, họ cũng thấy được hai người đang tay trong tay.
“Anh Viên, tôi biết rồi.” Trịnh Hoàng Bách nhìn chằm chằm vào Trần Nam Phương, lắc lắc điện thoại: “Chị dâu, anh Viên gọi đến, chị có muốn nghe không?”
“Không cần đâu, anh ấy đi chưa được bao lâu, những gì cần nói đều đã nói xong rồi.”
Trần Nam Phương dùng sức rút tay về, nhẹ nhàng đặt lên chăn.
Chẳng qua là Trịnh Hoàng Bách không chịu buông tha chô cô, anh ta đi mấy bước tới, kín đáo đưa điện thoại cho cô: “Chị dâu, hay là chị nói gì đó với anh Viễn đi, có lẽ anh Viễn đang rất nhớ chị đấy!”
“..” Trần Nam Phương vẫn không chịu lên tiếng, vừa muốn đưa tay nhận lấy điện thoại đã bị Trịnh Hoàng Phong giật lấy, sau đó nhấn nút tắt máy.
“Anh!” Trịnh Hoàng Bách lên tiếng: “Anh Viên tìm chị dâu là có việc gấp cần nói.”