“Tôi đây gửi hy vọng vào chị dâu đấy.” Hà Minh Kỳ nói xong thì bước qua một bên, hiển nhiên cơ bản không tin vào cách nói của Trân Nam Phương.
Cô thầm thở dài, liền cảm giác eo cô truyền đến một chút lực, ai đó ôm lấy cô, kéo cô sang bên cạnh mình: “Không cần để ý đến cậu ta.”
“Bà nội rốt cuộc là bị sao vậy?” Bởi vì Trân Nam Phương không muốn ồn ào với Hà Minh Viễn, liền chuyển sang đề tài khác: “Sao đang yên đang lành lại đột nhiên lại phát bệnh vậy?”
“Sức khỏe của bà nội trước nay vẫn không tốt.”
Đôi mắt cô tràn đầy bi thương, cô biết tuổi tác của bà Diêu đã cao, sức khỏe có vấn đề, nhưng lần này sự việc đột ngột xảy ra nhất định là có người kích thích: “Bà nội đã biết chuyện của tôi và Tô Thanh Nhã sao?”
“Chuyện lớn như vậy rất khó giấu diếm.” Hà Minh Viễn cúi đầu phủ xuống hai má của cô: “Nam Phương, chờ sức khỏe của em tốt lên một chút nữa, chúng ta…”
“Tổng giám đốc Minh Viễn!” Trần Nam Phương ngắt lời anh: “Đợi lát nữa bà nội sẽ đi ra, tôi không muốn thảo luận vấn đề khác nữa”
Bọn họ?
Bọn họ còn có tương lai hay không?
Cô không ôm hy vọng gì nữa.
“Nam Phương!” Lông mày của Hà Minh Viễn cau chặt lại: “Anh là chồng của em đấy!”
“Rất nhanh sẽ không phải nữa.” Cô không đối mặt: “Vậy nên phiền anh bỏ tay ra đi được không?”
Anh bình tĩnh nhìn cô thật lâu, đến khi của phòng cấp cứu mở ra mới bỏ tay ra, đổi thành đan mười ngón tay với cô, kéo cô đến nhìn bà Diêu.
Lúc thuốc gây mê cho bà Diêu mất đi hiệu lực đã là một giờ sau, bà mở đôi mắt già nua nhìn về phía Trần Nam Phương: “Nam Phương.”
“Bà nội, bà đừng nói chuyện, mới làm phẫu thuật xong cơ thể cần tĩnh dưỡng.” Cô khuyên nhủ: “Qua vài ngày không có chuyện gì có thể nói sau.”
Nhưng bà Diêu lại cố gắng mở miệng nói: “Con chịu khổ nhiều rồi, Nam Phương.”
Một câu làm cho hốc mắt Trần Nam Phương đỏ lên, đúng là chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ.
“Sau này còn có thể có lại, con và Minh Viễn còn có thể có một đứa con khác.” Nói xong bà Diêu run rẩy nâng tay lên, cầm lấy tay của Trần Nam Phương: “Nam Phương, con đồng ý với bà nội đi, đừng rời bỏ Minh Viễn, đừng giận dỗi nó nữa.”
Cổ họng Trần Nam Phương như bị nghẹn lại, khiến cô không muốn đồng ý, cũng không dám từ chối.
“Bà nội, bà yên tâm đi!” Hà Minh Viễn mở miệng nói: “Con tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy đi, cả đời này cô ấy chỉ có thể là vợ của Hà Minh Viễn con mà thôi!”
Trân Nam Phương và bà Diêu đồng thời liếc nhìn Hà Minh Viễn một cái.
Trước là vì anh ngang ngược bá đạo, sau là do anh không biết dỗ dành vợ.
“Nam Phương…”
“Bà nội!” Trần Nam Phương thấy bà ấy yếu ớt vô lực, vội vàng ngắt lời: “Bà cứ nghỉ ngơi trước đã, đợi khi nào bà bình phục rồi lại dặn dò Nam Phương có được không? Nam Phương sẽ không đi đâu nữa.”