“Đừng có nghiêm túc như vậy chứ!”
Đỗ Thanh Hoa ôm lấy cô: “Đời người phải sống vui vẻ.”
Khi hai người chuẩn bị túi xách rời đi, Trịnh Hoàng Bách bước vào, sắc mặt rõ ràng có hơi đỏ lên.
“Tôi nói này, bác sĩ Hoàng Bách tài ba, anh sẽ không bị tôi chọc cho tức đến phát sốt chứ?” Đỗ Thanh Hoa nghiêng đầu nhìn anh. “Sao vậy? Nhóc Tomboy còn biết quan tâm người khác à?”
“Tôi quan tâm anh chỗ nào chứ?”
Đỗ Thanh Hoa nhún vai: “Tôi đang xác nhận lại, nếu anh bị tôi chọc tức, tôi sẽ càng vui vẻ!”
Trân Nam Phương: “…”
Thật ra Trịnh Hoàng Bách không hề có dáng vẻ tức giận, anh ta trừng mắt liếc Đỗ Thanh Hoa một cái rồi nhìn về phía Trần Nam Phương: “Chị dâu, không biết chị có hứng thú giúp bệnh viện của tôi làm kiểm tra một chút không?”
“Hả?” Trần Nam Phương sửng sốt: “Tôi không thích hợp lắm thì phải?”
Cô đến Công ty giải trí Thiên Vân là để lấy bằng chứng cho Đỗ Thanh Hoa, nhưng để cô quản lý sản nghiệp quan trọng như vậy của nhà họ Trịnh, cô không muốn.
“Tôi cảm thấy chị dâu rất có năng lực.” Trịnh Hoàng Bách tâng bốc: “Hơn nữa tôi đã hỏi anh Viễn, anh ta đồng ý sự rồi.
Đôi mắt xinh đẹp của Trần Nam Phương khẽ nheo lại, cô rất muốn nổi giân, dựa vào đâu mà Hà Minh Viễn đồng ý thì cô phải đi chứ?
Cô không đi!
Những lời trong lòng được Đỗ Thanh Hoa nói ra: “Hà Minh Viễn đồng ý thì để anh ta đến giúp anh làm việc đi”
“Cô có thành kiến với anh Viễn sao?”
“Không phải, tôi có thành kiến với tất cả những tên đàn ông cặn bãi” Đỗ Thanh Hoa tức giận nói: “Chiếm lấy một cô gái tốt như Nam Phương của chúng tôi, mà mỗi ngày còn tìm đến mấy em trà xanh trà đỏ? Lời nói và hành động không thống nhất được, thì chia tay đi!”
Trịnh Hoàng Bách không nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt hoa đào nhìn chăm chằm Trần Nam Phương: “Chị dâu thật sự không đồng ý sao? Mẹ tôi cũng đặc biệt hy vọng cô có thể tham gia”
“Nếu như cô còn do dự, hay là cô đi chung với Thanh Hoa đi?” Anh ta thành khẩn nói: “Giá cả rất dễ thương lượng.”
“Chừng này.” Đỗ Thanh Hoa đưa ra ba ngón tay: “Một năm tính ba phần tổng tài sản, anh có đồng ý không?”
Trịnh Hoàng Bách không chút do dự mà đồng ý.
“Thỏa thuận thành công!” Đỗ Thanh Hoa cũng vui vẻ gật đầu.
Cho đến khi hai người ngồi trên xe taxi, Trần Nam Phương vẫn không hiểu được mục đích của Trịnh Hoàng Bách: “Cậu thật sự không thấy anh ta có vấn đề sao? Cảm giác như không tiếc bất cứ thứ gì chỉ để cho chúng ta đồng ý vậy.”
“Người có tiền mà.” Đỗ Thanh Hoa ôm lấy bả vai của cô: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, mọi chuyện đều có tớ ở đây rồi!”
“Cậu cũng đừng quên, ký xong hợp đồng thì người ta là khách của chúng ta, cuộc sống vui vẻ tới già của cậu, chỉ sợ là hơi khó rồi.” Trần Nam Phương cười nhắc nhở.