Đợi đến khi tìm được chính chủ rồi nói sau, tránh lãng phí tình cảm.
“Lam Ngữ! Lam Ngữ của dì…” Người tự xưng là dì kia còn đang khóc, nước mắt kia cũng là thật: “Là dì có lỗi với conl”
“Bà chủ! Bà chủ à!”
Một đám người bắt đầu xúm vào khuyên.
Trần Nam Phương hết cách rồi, cô cũng không thể nào rời bỏ căn nhà vừa đặt cọc tiên thuê được, chỉ có thể lui đến trước cửa sổ chờ đối phương bình tĩnh lại.
Ước chừng qua mười phút, người phụ nữ khóc sưng mắt bảo người khác đi ra hết mới từ từ đi tới tự giới thiệu: “Lam Ngữ, con không biết dì cũng không sao, dì tên là Đặng Mai Tuyết, là bạn thân của mẹ con.”
Trân Nam Phương đứng bật dậy, nhìn chăm chằm Đặng Mai Tuyết không chớp mắt: “Dì nói gì? Mẹ tôi ư?”
“Đúng vậy! Lam Ngữ à! Con nhìn xem….” Bà nói xong thì lấy di động ra, bật ảnh chụp cho Trần Nam Phương xem.
“Sao lại như vậy được?” Trần Nam Phương như bị sét đánh, chẳng trách những người xa lạ này lại gọi cô là cô Lam Ngữ bởi vì dáng vẻ của cô rất giống người phụ nữ trong tấm ảnh kia, giống bảy mươi đến tám mươi phần trăm. Còn người còn lại là Đặng Mai Tuyết đang đứng trước mặt cô. Hai người họ ăn mặc theo kiểu mẫu của những năm tám mươi thế kỷ trước, cơ thể hai người dựa sát vào nhau, đầu khẽ nghiêng, trên miệng là nụ cười yếu ớt, vừa thân thiết vừa đầy sức sống.
“Bà ấy… Là ai? Bà ấy đang ở đâu?”
Thật lâu sau Trần Nam Phương mới tìm lại được giọng nói của mình.
Tay của Đặng Mai Tuyết run lên bân bật, đến cả điện thoại cũng như cầm không vững, nước mắt lại chảy ra: “Mẹ con qua đời rồi…”
Cô vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ, không nói ra được đây là cảm giác gì, dù sao người mẹ trong tâm trí cô vẫn luôn là hình ảnh của mẹ Hạnh.
Đặng Mai Tuyết nắm lấy tay Trần Nam Phương, giọng điệu chắc nịch: “Lam Ngữ! Cuối cùng thì dì cũng tìm thấy con rồi! Dì sẽ chăm sóc cho con suốt đời!”
“Không… Dì không cần phải làm như vậy đâu!” Cuối cùng cô vẫn không nhẫn †âm mà rút tay về, thật sự cảm thấy người phụ nữ ốm yếu trước mắt này rất đáng thương: “Dì đừng khóc nữa, sức khỏe quan trọng hơn.”
Lời còn chưa dứt, điện thoại đã rung lên.
Là… Là Hà Minh Viễn!
Trân Nam Phương chột dạ, vô ý thức bấm tắt điện thoại.
Đầu bên kia không gọi tiếp nữa, cô có hơi áy náy lẫn thất thần.
“Lam Ngữ à! Con mau nói cho dì Tuyết nghe đi, mấy năm nay con ở đâu vậy? Vẫn luôn ở Kim Thành ư?” Có lễ vì nói quá nhiều nên Đặng Mai Tuyết vừa nói vừa thở dốc.
“Tôi…” Trân Nam Phương không biết nên nói như thế nào, cô không nghĩ rằng chỉ bằng một tấm hình mà đã hoàn toàn tin tưởng vào đối phương: “Tôi còn có việc, hay là để hôm khác nói tiếp đi.”
“Lam Ngữ à!” Đặng Mai Tuyết thở dài: “Là dì Tuyết không tốt, chưa nói gì với con đã muốn hỏi tình huống của con, con không tin dì cũng đúng lắm, năm đó lúc dì gặp con, con mới chỉ là một đứa trẻ.”