“Anh!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Nam Phương đỏ bừng vì xấu hổ, cô không thể rút tay ra được, chỉ hận không thể dùng chân đạp cho anh phát: “Hà Minh Viễn, anh, anh không biết xấu hổi”
Tại sao anh có thể như vậy chứ, anh luôn có biện pháp để chèn ép cô đến chết.
“Ngay cả bà xã cũng sắp biến mất rồi, anh giữ lại mặt mũi còn có ích gì chứ?” Anh nói rất tự nhiên, trong đôi mắt đen đều là sự nghiêm túc.
Trân Nam Phương run sợ, tuy răng trên phương diện lý trí cô biết mình không được tha thứ một cách dễ dàng nhưng trong tình cảm, cô căn bản không chống cự nổi sự tấn công như vậy của anh.
“Đau quá.” Anh giơ tay lên.
Cho tới bây giờ Trần Nam Phương chưa từng thấy Hà Minh Viễn nũng nịu như vậy bao giời Thật sự không nói lên lời vì quá kinh ngạc.
Sau khi cô lấy lại tinh thần, cô vội vàng quay đầu đi không nhìn tay anh.
“Không nỡ nhìn anh à?” Hà Minh Viễn cúi người xuống, ghé vào lỗ tai cô thì thâm: “Nam Phương…”
“Ai, anh đừng gọi em nữa.” Cô xoa xoa lỗ tai rồi đẩy anh một cái: “Anh còn chọc đến em, em sẽ còn cắn anhI”
“Có thể chuyển sang cắn ở nơi khác được không?”
Trân Nam Phương trừng mắt nhìn anh: “Anh ít nói những chuyện vớ vẩn đó đi, nếu anh đau thì phải đi bôi thuốc!”
“Bà xã giúp anh đi.”
Cô thầm thở dài trong lòng những vân không kìm lòng được mà đi lấy hộp thuốc, lau vết thương cho anh, sau đó chuẩn bị dán băng cá nhân vào.
Hà Minh Viên bông nhiên thu tay về: “Không cần dán, dấu răng này thật đáng yêu, cứ để nó ở lại với anh hai ngày đi.”
“..” Trần Nam Phương nắm lấy cái băng cá nhân, do dự nhìn anh: “Em…”
Cô mím môi, quyết tâm nói: “Nếu anh thật sự lấy em về làm vợ thì hãy để cho em tự do đi tìm việc làm đi, em không muốn làm việc cùng chỗ với anh.”
Hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm, mạch máu trên mu bàn tay lộ ra rõ ràng: “Nam Phương.”
Không biết có phải do ảo giác và sự nhạy cảm của Trần Nam Phương hay không, cô nghe thấy sự tức giận đang kìm nén trong giọng nói của anh: “Anh cảm thấy em đang cố tình gây sự cũng được, hay như thế nào cũng không sao, tóm lại là em không thích công việc này!”
Cô càng không thích việc có thể nhìn thấy người yêu cũ của anh bất kỳ lúc nào!
Chẳng lẽ cô muốn nhắc nhở mình mọi phút mọi giây rằng cô là một kẻ tới sau à, cô yêu thích một người đàn ông đã từng yêu một người khác sâu đậm như vậy sao?
Trần Nam Phương đã có kinh nghiệm làm thế nào để đạt được mục đích của mình, cô vừa đấm vừa xoa, vừa rồi cứng rắn như vậy nhưng bây giờ lại nhẹ giọng nói: “Em xin anh đấy, Hà Minh Viễn, em ở đây cứ như dư thừa vậy, cần gì phải làm như thế chứ? Anh thật sự cần em làm cái gì thì chỉ cần cầm tư liệu về nhà là em cũng có thể xem mà.”
“Ở bên cạnh anh khổ sở như vậy sao?”
Tim cô trở nên đập nhanh và loạn nhịp, cô gật đầu, nói: “Cứ xem như là vì để cho đứa bé phát triển khỏe mạnh, anh hãy để em tránh xa sự đau đớn có được hay không?”
Trân Nam Phương cho rằng cô sẽ đạt được điều cô mong muốn ngay lập tức, nhưng không ngờ Hà Minh Viễn lại đấm một cái vào bàn trà đá đen bóng khiến trái tim cô đập nhanh hơn.