Trân Nam Phương muốn nói cũng chưa kịp nói gì, một tiếng dập máy đã vang lên rồi, hiển nhiên bạn tốt không biết tình huống của cô, mà cô cũng không muốn nói ra để bạn tốt lo lắng.
“Rốt cuộc là thế nào? Sao cô phải lén lén lút lút như vậy!” Tạ Minh Sơn nghỉ ngờ mà đứng ở một bên hỏi như một người tuần tra nghiêm khắc vậy.
“Đêm nay tôi có thể không rời khỏi đây không?”
Trần Nam Phương thật sự không biết mình có thể đi đâu nữa. Bất thình lình, cô đã trở thành một người không có nhà để về.
“Nếu cô không muốn gây chuyện thì đi đi.” Tạ Minh Sơn nhìn cô chăm chú, rồi bỗng nhiên cất bước tới hỏi: “Rốt cuộc cô là ai? Cô thật sự không có mục đích gì đúng không?”
“Tôi không có!” Trần Nam Phương hoảng sợ lùi lại về sau.
“Cô là người ở ngành nào? Tự nhiên không có việc gì lại chạy đến kho hàng của cục Vụ Tổng hợp làm gì?” Tạ Minh Sơn chất vấn như cảnh sát, giọng nói to, rõ ràng: “Người ở bên ngoài là ai? Là người tiếp ứng của cô à?”
Cô ra sức lắc đầu: “Anh đừng có nói linh tinh, tôi là thư ký của Hà Minh Viễn.
Buổi trưa hôm nay tôi gặp phải một chút chuyện nên muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi một lát, không ngờ răng lại ngủ quên.”
“Buổi trưa hôm nay? Cô ngủ từ giữa buổi trưa đến tận buổi tối sao?”
.. Trần Nam Phương không còn gì để nói nữa, ai bảo cô cứ khóc suốt, khóc đến mức mệt rồi nằm ngủ quên luôn đến tận bây giờ chứ? Cô cũng không biết tại sao mình lại mệt đến như vậy?
“Thư ký của Tổng giám đốc Minh Viễn?” Tạ Minh Sơn lại tung ra một vấn đề khác: “Gô coi thường tôi là người mới tới à? Theo tôi được biết, thư ký của Tổng giám đốc Minh Viễn là một người phụ nữ ngực to.”
Trân Nam Phương nhíu chặt lông mày, trong lời nói của anh ta tràn đầy sự ghét bỏ, nhưng quan trọng hơn là cô cảm thấy sợ hãi, cô lại lùi về phía sau hai bước nữa: “Tôi thật sự là thư ký của anh ấy, tôi sẽ đến tầng cao nhất đợi cho anh xem.”
Dù sao thì bây giờ Hà Minh Viên cũng sẽ không ở đấy.
“Dừng lại, cô muốn đến thì đến sao?” Tạ Minh Sơn chế nhạo nói: ‘Nếu không thì cô gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Minh Viễn để chứng minh đi.”
“Tôi không muốn!” Trần Nam Phương từ chối, cô đang không để ý đến Hà Minh Viễn, hơn nữa cũng không biết bây giờ anh đang ở đâu.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô dò xét hỏi: “Nếu không thì anh giúp tôi liên lạc với luật sư Diệp Anh đi?”
Cô nghĩ nếu như cô không thể đợi ở chỗ này được nữa thì cũng không thể để Tần Anh Huy bắt được. Nếu vẫn không thể liên lạc được với Hà Minh Viên thì chỉ có thể dùng tiền giải quyết thôi.
“Không phải cô đã hứa với tôi là không tìm cô ấy sao?” Tạ Minh Sơn áp sát lại.
“Tôi chỉ đồng ý không tìm cô ấy để đi kiện thôi chứ vẫn có thể có những liên lạc khác chứ!” Trân Nam Phương mím môi nói: “Anh Minh Sơn, tôi thật sự không phải là người xấu, tôi cũng không có bất kỳ mục đích gì, những gì tôi nói vừa rồi đều là thật.”
“Nếu đã như vậy thì tôi chỉ cần liên hệ với Tổng giám đốc Minh Viễn để xác nhận là được rồi.” Sau đó, anh ta thật sự cầm điện thoại di động lên và gọi điện.
“Này! Anh đừng!” Trần Nam Phương muốn cướp điện thoại: “Làm sao anh biết được Hà Minh Viễn?”