“Anh đừng nghe Thanh Hoa nói đùa, em sẽ không rời khỏi anh!”
Cô vốn là một người mềm mại, cộng thêm có lòng khuyên người, giọng nói càng thêm mềm ngọt làm trong lòng người ta tê tê dại dại.
“Nhớ kỹ lời em nói.” Nói xong, Hà Minh Viên tắt cuộc trò chuyện video.
Cô giật mình lo lắng, nhớ lời gì cơ chứ?
Cô sẽ không rời khỏi anh sao?
Không thể nào?
Trong tin nhắn có nói, anh sẽ trở về trước trưa mai.
“Tớ nói này. ” Đỗ Thanh Hoa vuốt vuốt mái tóc vừa gội: ‘Cậu sợ Hà Minh Viễn như thế làm gì?”
Sau đó cô ấy cướp đi điện thoại di động của cô ném trên giường lớn.
“Lúc tớ đi tắm đã phân tích giúp cậu một lần, bây giờ cậu mang thai con của anh ta, anh ta không dám làm gì cậu đâu! Anh ta làm gì cũng sẽ bận tâm đến giọt máu của mình, vả lại bà nội của anh ta rất thương cậu, cậu phải học chiêu vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi.
Rất nhanh ba người hội hợp lái xe xuất phát đến khu ổ chuột.
“Anh Trịnh Hoàng Phong, tối hôm qua anh ngủ có ngon không?” Đỗ Thanh Hoa tìm được chủ đề: “Tôi cảm thấy anh rất có tinh thần, hình như không giống với hôm qua lắm.”
“Cô cứ gọi tôi là Hoàng Phong đi.”
Trịnh Hoàng Phong cười khẽ: “Tôi ngủ cũng không tệ, bởi vì tôi đã nghĩ thông suốt một số chuyện.”
Trân Nam Phương vô thức suy đoán ý nghĩa của câu nói này, anh ta nghĩ thông suốt quan hệ giữa bọn họ sao?
Hi vọng là như thế.
Rất nhanh đã đến khu ổ chuột, bọn họ bắt đầu chuyên tâm nghe ngóng chuyện của anh trai Trần Nam Phương mà không tiếp tục nói chuyện khác.
Thế nhưng không nghĩ tới một chút may mắn cũng không có, hôm qua bọn họ đi đến tất cả nơi Đỗ Thanh Hoa nghe được có khả năng, nhưng đều không thu hoạch được gì.
“Lạ thật, hôm qua còn có bóng người, hôm nay lại giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy.” Đỗ Thanh Hoa chửi mắng: “Tớ sẽ liên lạc lại với Nhị Giáp xem có phải anh ta lại trêu đùa tớ hay không?”
“Thanh Hoa, người ta trêu đùa cậu làm gì?” Trần Nam Phương khuyên nhủ: “Người này vốn có chút tương tự, có lẽ anh ta nhìn lầm rồi, có thể anh tớ còn đang ở trong tay của Ôn Tứ Hiên chưa được cứu ra.”
“Người này thật không thể làm người khác bớt lo, cậu nói cậu quản sống chết của anh ta làm gì?” Đỗ Thanh Hoa tức giận không chịu nổi: “Nếu lúc trước cậu mặc kệ anh ta đi thì hiện tại cậu cũng không bị Hà Minh Viên quản lý.”
“Thanh Hoa…” Trần Nam Phương muốn uốn nắn nhưng không thể phủ nhận sự thật, cô chỉ có thể chột dạ nhỏ giọng nói: “Lúc còn bé anh ấy đối xử với tớ rất tốt.”
Đúng lúc Trịnh Hoàng Phong mở miệng: “Nam Phương, nếu không chúng ta đi về trước, sau đó tôi sẽ phái người tới tìm giúp cô, nhất định có thể tìm ra.”
Mặc dù trong lòng Trần Nam Phương rất biết ơn, nhưng cô vấn lắc đầu nói: “Không cần, cám ơn anh Hoàng Phong, anh có chuyện của anh, vẫn là tôi nên tự mình nghĩ cách thôi.”
“Cảm ơn anh Hoàng Phong nhé!” Đỗ Thanh Hoa tạo một bậc thang cho Trần Nam Phương, cô ấy mở miệng nói: “Lòng dạ của Nam Phương nhà chúng tôi quá lương thiện, cậu ấy cứ sợ gây phiền toái cho người khác.”