“Theo những gì tôi biết thì anh đã vi phạm quyền tự do của người khác rồi đó.” Hà Minh Viễn hừ lạnh, ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
Cô vội vàng lấy lại điện thoại của mình rồi nói thật to: “Bây giờ em sẽ về ngay.”
“Nam Phương!” Trịnh Hoàng Phong muốn khuyên bảo cô nhưng thấy khuôn mặt căng thẳng của Trần Nam Phương, thì những lời muốn nói ra lại nuốt ngược trở về.
Anh ta thích cô, đau lòng cho cô, vì vậy không chịu nổi khi thấy cô xoắn xuýt thế này.
Còn Hà Minh Viễn ở đầu dây điện thoại bên kia cũng im lặng, khoảng mấy giây sau mới lên tiếng: “Mới thế mà đã không nỡ rồi?”
“Em không có!” Trần Nam Phương phủ nhận trong bất lực, nhưng cô chỉ sợ Ị”
bản thân mình ảnh hưởng tới Trịnh Hoàng Phong mà thôi, người ta là một họa sĩ với tương lai sáng lạn, há có thể vì chuyện thối nát này của cô mà hỏng cả tương lai chứi Nhưng cô biết rõ, cho dù cô nói thế nào đi nữa thì Hà Minh Viễn cũng không tin tưởng cô.
“Minh Viễn, tôi biết anh sẽ cảm thấy quyền lợi của mình bị xâm phạm, nhưng anh không yêu Trần Nam Phương, sao không buông tha cho cô ấy chứ?” Trịnh Hoàng Phong nói hết câu một cách nhanh chóng, trong lòng có chút chờ mong.
“Buông tay cô ấy sao, cả đời tôi cũng không thể làm vậy!”
Tút tút tút.
Cuộc trò chuyện chấm dứt, Hà Minh Viễn đã dập máy rồi.
Trân Nam Phương nôn nóng tới mức trán đổ mồ hôi, nhanh chóng gọi lại nhưng không có cách nào gọi được.
“Nam Phương, cô đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ không để Minh Viễn gây tổn thương tới cô đâu.” Trịnh Minh Phong khẳng định chắc nịch, anh ta muốn cho cô cảm giác an toàn.
Cô thở dài: “Anh không nên nói như vậy, chuyện giữa tôi và Hà Minh Viễn không phải chỉ một câu buông tay là có thể giải quyết.”
Vả lại, nói ra rồi thì sẽ khơi dậy ham muốn chiếm giữ của anh, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn đâu.
Cuối cùng, Trần Nam Phương vân không bảo Trịnh Hoàng Phong quay xe lại, Bởi vì dù có nói thêm trăm nghìn lời gì nữa thì nguyện vọng duy nhất của cô ngoài việc rời khỏi Hà Minh Viễn chính là tìm được anh của cô.
Có lẽ… có khả năng.
“Cô không yêu Minh Viễn, hà tất phải chịu tủi nhục như vậy.” Trịnh Hoàng Phong đau lòng nói: “Nếu cô muốn thì tôi có thể giúp cô, Nam Phương, tôi luôn sẵn lòng giúp cô.”
“Tôi không cần!” Trân Nam Phương lớn tiếng: “Hoàng Phong, anh đừng nhúng tay vào chuyện này, anh chỉ cần tập trung hết tinh thần vào những bức tranh mà anh yêu quý là được.”
Anh ta giống như Trích Tiên giáng trân vậy, anh ta sinh ra là để vẽ, chưa từng bước chân vào khói lửa nhân gian, sao có thể vì cô mà thay đổi quỹ đạo vốn có được chứ?
Hơn nữa, dù Trần Nam Phương có lo lắng đến đâu thì vẫn hững hờ nói một câu: “Hoàng Phong, cả đời này của tôi không muốn yêu thêm người nào nữa, tôi không có sức để yêu nữa rồi.”
Vì vậy, tình cảm anh ta dành cho cô nên dừng lại đi.
“Nam Phương… Trịnh Hoàng Phong không tập trung lái xe được nữa, quyết định dừng xe lại ven đường, nhìn cô chằm chằm: “Người chết không thể sống lại, cô nên thay anh ta sống tiếp thật tốt, phải sống sao cho thật đặc sắc mới được.”