Trần Nam Phương ngừng lại, lời nói này thật sự là “có trình độ”, đều rất mâu thuãn, không khiến người khác nghỉ ngờ.
“Đi bệnh viện?” Bà Diêu nắm lấy tay cô, quan tâm hỏi: “Nam Phương con không thoải mái ở đâu? Sao không kêu ông Trương hay Gia Huy đến giúp?”
“Con…” Cô sửng sốt, không biết trả lời như thế nào, cũng không thể nói dối rằng cô đang ở cùng Đỗ Thanh Hoa chứ?
“Con nghe nói cô Phương đi Tạ Thành hai ngày trước, có phải bị mệt không, cơ thể không thoải mái sao?”
Đặng Vân Nhã giả vờ quan tâm.
Bà Diêu nhíu chặt lông mày, trợn trừng mắt: “Nam Phương đi Tạ Thành?
Con đi khi nào? Làm cái gì?”
Mặc dù điều này đã được nói bởi Đặng Vân Nhã, nhưng Hà Minh Viễn và Trân Nam Phương cũng thắc mắc.
Đôi mắt như chim ưng của bà Diêu lóe lên, ớn lạnh sống lưng, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
“Bà nội, con…”
“Ngày hôm kia, Nam Phương đã đi cùng con.” Giọng của Hà Minh Viễn khiến cô ngỡ ngàng: “Đến đó vì có chút chuyện.”
Đặng Vân Nhã không ngờ rằng bà Diêu sẽ không biết chuyện này, có thể thấy rằng Hà Minh Viễn đã giúp một tay che giấu, và hiện tại anh vẫn đang làm vậy, vì vậy Trân Nam Phương sẽ không bị nghi ngờ sao?
Vừa giận, vừa hận nhưng không dám thể hiện ra ngoài vì sợ bị phát hiện có động cơ thầm kín.
“Bà không biết là con còn có chuyện ở Tạ Thành?” Vẻ mặt bà Diêu không còn vẻ hiền lành như trước, thay vào đó là vẻ nghiêm túc: “Cần cả Nam Phương giúp nữa?”
“Bà nội bà đã suy nghĩ nhiều rồi, con chỉ muốn đưa vợ yêu đi giải sầu chút thôi.”
Trần Nam Phương thực sự rất phục cách nói dối của Hà Minh Viễn, tinh thần cô như đang trên mây, chợt nghe bà Diêu gọi cô, hiển nhiên là muốn nghe cô giải thích.
“Bà nội!” Hà Minh Viễn vươn tay kéo Trần Nam Phương: ‘Nam Phương sau một ngày đi chơi rất mệt mỏi, con đưa cô ấy về nghỉ ngơi.”
Vừa nói, anh vừa trầm giọng gọi Minh Phúc: “Tiễn khách.”
Đặng Vân Nhã sốc nặng, cô ta không ngờ rằng chính mình lại hại mình, không nhịn được mà oan ức kêu lên: “Anh Minh Viễn, bà nội…”
“Ngọc Cầm, tôi mệt rồi, giúp tôi về phòng nghỉ ngơi.” Bà Diêu nhẹ giọng nói, sau đó Ngọc Cầm giúp đỡ đưa bà trở về phòng.
Hà Minh Viễn nhìn chằm chăm Trân Nam Phương, sức lực trong tay càng mạnh, nóng lòng muốn kéo lên lầu không chậm trê!
Cô run rẩy toàn thân, từng bộ phận đè nặng không biết có nên nói cho anh biết sự thật không, nhưng cô sợ, thực sự sợ anh sẽ bắt cô phá thai.
“Không muốn nói gì sao?” Sau khi vào phòng ngủ, Hà Minh Viễn đẩy cô va vào cửa, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Em không phải luôn nói dối sao?”
Trần Nam Phương cúi đầu, lông mi dài như cánh bướm run rẩy không ngừng, giọng khàn khàn: “Tôi, tôi thực sự rất ổn”