Chỉ có điều người đàn ông trung niên đã bình thường lại nói: “Nếu đã đến nơi này rồi thì cháu cứ xuống xe nghỉ ngơi một lát đi đã, rồi tính sau.”
Mặc dù cả đêm qua cô bị gió lạnh thổi sắp không chịu nổi nữa rồi, nhưng cô vẫn sợ sẽ phát sinh ra chuyện gì đó không thể khống chế được nên vẫn co rúm lại một chỗ không hề nhúc nhích.
“Hà Lượng, con đi gọi mẹ con tới đây.” Người đàn ông trung niên thúc giục đứa con của mình.
Nhìn thấy mẹ của Hà Lượng rồi Trần Nam Phương mới dám thở phào một hơi, hẳn là cô đã gặp được người tốt rồi, một nhà ba người này đều thật thà giản dị.
Chỉ là, khi cô vừa bước xuống khỏi xe, chân mới chạm đất thì đã hôn mê bất tỉnh…
Khi tỉnh lại một lần nữa, Trần Nam Phương mất một lúc lâu mới tỉnh táo được một chút.
“Cô gái trẻ, cháu tỉnh rồi à?” Rõ ràng là mẹ của Hà Lượng vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Gòn có cảm thấy không thoải mái gì không?”
“Cháu… Cháu muốn uống nước.”
Cuống họng Trần Nam Phương đã khô rát vô cùng khó chịu, uống hết cả cốc nước đầy mới cảm thấy linh hồn của mình cuối cùng cũng trở về: “Cháu bị ốm sao ạ?”
“Chứ còn gì nữa!” Mẹ của Hà Lượng võ ngực mình mấy cái: “Cháu làm bác sợ muốn chết! Sốt cao ba ngày liền, lại còn đang mang thai! Bác đã tìm bác sĩ đến khám cho cháu thuốc rồi, có cả thuốc ổn định thai nữa.”
Trần Nam Phương vốn còn đang nằm lại đột nhiên bật dậy, sửng sốt hỏi: “Bác, bác bảo gì cơ ạ?”
Cô mang thai ư?
“Sao cháu lại mang thai được chứ?
Chỉ là đang giả vờ thôi mài”
“Cái gì cơ?” Mẹ của Hà Lượng bị mấy lời nói của cô làm cho khó hiểu: “Bác sĩ nói là như vậy mà, không đúng, cháu vẫn luôn hôn mê nằm im một chỗ, giả vờ thế nào được?”
Trần Nam Phương vội vàng lắc đầu như trống bỏi, giải thích lộn xôn: “Trước đó khi còn ở nhà bà nội cháu nói đùa là cháu đang mang thai rồi, nhưng mà không ngờ lại là mang thai thật? Bác có chắc chắn không ạ? Sao bác sĩ lại khám ra cháu có thai được?”
Nói chung, đến bệnh viện lớn rồi, mà không có nhu cầu đặc biệt cần phải xét nghiệm máu thì cũng rất khó để phát hiện ra là người phụ nữ có đang mang thai hay không mà?
“Nhưng bác sĩ ở chỗ bác rất giỏi!”
Mẹ Hà Lượng than thở: “Ông ấy bắt mạch cho người khác bách phát bách trúng!”
Không để cho Trần Nam Phương kịp hỏi lại, bà ấy lại bỗng nhiên kêu lên: “Ấy chết, bác còn đang hầm canh cho cháu mà chưa tắt bếp, cháu đợi bác một chút!”
Uống một ít canh hầm, rồi ăn thêm ít đồ ăn, lúc này Trân Nam Phương mới cảm thấy được cơ thể này là của chính bản thân mình, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút.
“Bác nói cháu đã sốt cao ba ngày rồi ấy ạ?” Cô trừng to mắt hỏi: “Xong đời, cháu quên mất chưa liên hệ với người nhà, nhất định là bọn họ đang cuống cuồng đi tìm cháu!”
Mẹ của Hà Lượng cũng gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng, Hà Lượng và ba của nó vẫn luôn dặn bác là khi nào cháu tỉnh thì bảo cháu gọi điện cho người nhà ngay!”
Nói xong, bà ấy đưa điện thoại di động cho Trân Nam Phương: “Cháu mau gọi đi đi, để cho bọn họ yên tâm, rồi bảo với bọn họ là Hà Lượng và ba của nó sẽ đưa cháu về nhà an toàn!”