“Thuốc gì!” Bà Hạnh trừng mắt hung hăng nhìn cô: “Cô đừng có mà nói năng linh tinh!”
Trần Nam Phương không lên tiếng, cũng không thu ánh mắt của mình lại.
“Cô muốn nôn thì nôn ra nhanh lên đi, ông chủ Khải vẫn còn đang chờ cô đấy!”
“Ông ta có đang chờ hay không thì có liên quan gì đến con, con là vợ chính thức của tvt.”
“Tôi nhổ vào!” Bà Hạnh trợn to mắt lên mắng: “Cô bớt lấy tvt ra để hù dọa người khác đi. Cậu của cô đã hỏi rõ ràng mọi nhẽ từ lâu rồi, người ta vốn đâu thèm quan tâm cô, cho nên sẽ càng không quan tâm đến sự sống chết của anh trai cô.”
“Cho nên bây giờ các người đem con đi bán cho một ông già đáng tuổi bố con à?”
“Cái gì mà ông già hả?” Bà Hạnh đưa mắt nhìn ra ngoài, ngó nghiêng xem xét một lát rồi lại giục Trân Nam Phương mau chóng nôn ra, rồi rửa ráy sạch sẽ đi: “Trân Nam Phương, mẹ và ba cô đã nuôi cô hai mươi lăm năm rồi, anh trai cô từ nhỏ đã yêu thương cô như Vậy, cho nên bây giờ cô báo đáp mọi người một chút đi.”
“Con không phải là con gái ruột của ba mẹ sao?” Chỉ anh trai của cô xảy ra chuyện thôi mà cô đáng phải dùng cả quấng đời còn lại của mình để hi sinh.
Vả lại, bản thân cô đã bị bán cho tvt rồi, bây giờ lại phải bị ba mẹ ruột mình bán thêm một lần nữa sao?
Cũng không biết là do cô quá lê mề chậm chạp, hay là do lời nói vừa rồi đã kích thích bà Hạnh, bà ta bỗng dưng đưa tay ra đẩy cô một cái, rồi chống nạnh mắng: “Cô là cái thứ con gái thối tha không có lương tâm! Tôi không ngờ cô còn dám nói ra mấy lời như thế đấy!
Tôi nói cho cô biết, nếu như cô không phải là con gái của vợ chồng tôi, thì cô lại càng phải cố hết sức để cứu tv ra cho tôi!”
Đây là lần đầu tiên Trần Nam Phương nhìn thấy dáng vẻ này của bà Hạnh, lại còn là đang ở một nơi công cộng, điều này khiến cho cô thật sự cảm thấy buồn nôn, cho nên cô bám lấy bồn rửa tay, cong người nôn hết ra.
“Trời ạ, ghê chết đi được!” Bà Hạnh lùi lại hai bước rồi nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, cho nên dứt khoát đi ra ngoài cửa nhà vệ sinh đứng: “Cô nhanh nhanh lên một chút đi, rồi rửa ráy cho sạch sẽ hết đi. Để lát nữa mà bị ông chủ Khải chờ lâu quá sốt ruột, trách măng nhà này, thì tôi cũng không tha cho cô đâu!”
Trần Nam Phương nhìn bản thân mình trong gương, cảm thấy trong miệng mình chỉ có vị đẳng chát, trên gương mặt cô lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng điều đó không có nghĩa là thấy trước mặt là cái hố toàn rắn độc thì cô cũng tình nguyện nhảy.
Đối với người tỏ vẻ tốt bụng nhưng thật sự không đối xử tốt với mình, cho dù là ba mẹ. nhưng cô cũng không muốn lấy ơn báo oán.
Cô dùng nước lạnh hắt lên mặt cho tỉnh, sau đó nhân lúc trong nhà vệ sinh không có ai, bèn câm lấy cây chổi lau nhà trong góc, bước nhanh ra ngoài.
“Gô làm…” Câu nói kế tiếp của bà Hạnh bị cây chổi lau nhà trong tay Trần Nam Phương cắt ngang, tiếp theo đó là một tiếng thét chói tai.
Trần Nam Phương ném cây lau nhà đi, vừa chạy về phía thang bộ thoát hiểm vừa nói: “Con xin lỗi mẹ.”
Cô hoảng loạn tới mức không nhìn rõ nổi đường đi, nhưng cũng may bản năng không muốn chết của con người vẫn còn, cô chạy xuống thang bộ thoát hiểm, chạy xuyên qua phòng bếp hỗn loạn của nhà hàng, rồi chạy ra khỏi cửa Sau.
Còn chưa nghĩ ra được là nên chạy về hướng nào thì phía sau đã truyền tới tiếng bước chân truy đuổi mình!
Toàn thân Trần Nam Phương run rẩy, trong đầu trống rỗng, chưa kịp suy nghĩ gì đã theo bản năng leo lên một chiếc xe chở hàng cỡ vừa đang đậu ngay lề đường, trên xe đang chất đầy các vật liệu gỗ, cô chui vào trong cái hốc khuất tối nhất, cầu nguyện cho bản thân mình không bị phát hiện.