Sư thúc lặng lẽ quay đi, nhìn bãi tha ma rồi thở dài não nề: "Ôi, đúng là nghiệp chướng! Người chết rồi cũng chẳng được bình yên, đây là chuyện mà những người vá xác như chúng ta không muốn chứng kiến nhất".
"Sư thúc, phải làm sao với cái xác này đây?"
Sư thúc quay đầu: "Các cháu về trước đi, chuyện ở đây để tôi lo. Đừng nói cho ai biết chuyện này".
Nói xong, sư thúc bèn đưa tôi một bình sứ nhỏ màu nâu đậy nắp đỏ.
"Đây là thuốc rắc bên ngoài, khi nào về thì cháu rắc lên vết thương trong bảy ngày, đừng để dính nước là sẽ khỏi", sư thúc dặn dò.
Tôi vội vã cất lọ thuốc đi rồi cảm ơn sư thúc.
Nghĩ tới chuyện hôm nay, tôi bèn hỏi ông ấy: "Bà Liễu đã chết rồi, giờ cháu đã biết đao phủ là người đứng sau chuyện này, hôm nay bọn họ lừa cháu tới đây là để giết cháu, về sau chúng ta phải làm thế nào đây?"
"Ừm..." Sư thúc nặng nề cất tiếng, hồi lau sau ông ấy mới chậm rãi nói: "Hiện giờ thực lực của đám vá xác chúng ta rất yếu, không đủ sức đối đầu với đao phủ..."
"Nhưng bọn họ muốn đuổi cùng giết tận chúng ta! Dù sao chúng ta cũng phải làm gì đó chứ!”, tôi giận dữ thốt.
“Cái chết của bà Liễu thật sự làm tôi rất giận dữ, việc chúng ta có thể làm là xử lý nội bộ, đến khi nội bộ đã thống nhất rồi chúng ta mới có thể đối đầu với đao phủ”.
Loading...
Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy sư thúc nói có lý, bèn hỏi ông ấy xem mình có thể làm gì.
“Cháu cứ dưỡng thương đi đã, bảy ngày sau tôi sẽ tới tìm cháu, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng tiêu diệt hết đám cặn bã!”
Sư thúc nghiến răng, tỏ vẻ vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, gương mặt ông ấy lại bị che kín bởi mặt nạ, khiến tôi thoáng sợ hãi.
Tôi càng cảm thấy sư thúc và chú hai là hai người có tính cách hoàn toàn khác biệt.
Tôi nghiêm túc gật đầu đồng ý với ông ấy.
Có vẻ sư thúc rất mãn nguyện, ông ấy nhìn tôi rồi thành khẩn cất lời: “Đầu Kim à, trong khoảng thời gian này cháu đừng vào thành phố hay thị trấn. Nhưng cháu vẫn có thể giúp người trong thôn vá thi thể, coi như tích đức cho chính mình”.
Tôi gật đầu đồng ý với ông ấy, rồi lại không nén nổi tò mò phải hỏi sư thúc tại sao mình không được vào thành phố.
Ông ấy thở dài: “Giờ cháu không cần biết những chuyện đó, nhưng chắc chắn tôi làm vậy vì muốn tốt cho cháu thôi”.
Tôi ảo não cúi đầu, lão quỷ không cho tôi vào thành phố, sư thúc cũng cản tôi, rốt cuộc tại sao lại như vậy?
Sư thúc nhìn ra xa, nói với tôi: “Được rồi, trở về thôi, tôi còn phải mau chóng dọn dẹp chỗ này”.
Tôi gật đầu, kéo Thất Thất cẩn thận bước vòng qua cái xác, rồi lại cúi đầu với sư thúc, men theo con đường đất trở về thôn.
Tôi quay đầu nhìn bãi tha ma, giờ nó đã tràn ngập sương mù, trở nên mờ ảo nhạt nhòa, tôi lại càng khó thấy bóng dáng sư thúc.
“Thất Thất, em nghĩ xem sư thúc định xử lý xác đao phủ thế nào?”
Thất Thất cũng đưa mắt nhìn bãi tha ma, vẻ mặt cô ấy vô cùng nghiêm túc: “Có lẽ chúng ta sẽ sớm biết thôi, giờ cứ về nhà trước đã”.
Tôi bèn bảo cô ấy: “Em thấy không, sư thúc không phải người xấu thật đấy, dù ông ấy tỏ ra rất lạnh lùng, bề ngoài cũng rất kỳ quặc nhưng lại là con người tốt bụng!”
“Anh không thấy lúc giết người ông ta tỏ ra quá bình tĩnh sao? Em cảm thấy trông ông ta giống đao phủ...”, Thất Thất nói.
Thật ra tôi cũng rất khiếp sợ trước việc sư thúc ra tay giết người, nhưng tên đao phủ kia đã hạ sát vô số người, có chết cũng không hết tội, tôi và Thất Thất cũng suýt thì bỏ mạng.
Vậy nên tôi không cảm thấy sư thúc sai.
“Ông ấy vốn đã không phải kiểu người có tấm lòng Bồ Tát rồi”, tôi giải thích.
Thất Thất mím môi, buông tay tôi ra: “Anh dễ tin người khác quá...”
Vừa nhắc tới sư thúc, bầu không khí giữa tôi và Thất Thất đã trở nên kỳ quặc, tôi không dám nhiều lời, đành phải giữ im lặng.
Thất Thất nói tiếp: “Còn nữa, anh không thấy có vẻ Đồng Xu đã dụ chúng ta tới đây sao?”
Tôi cũng đồng ý với lời Thất Thất, bèn nói sau này chúng tôi không thể lơ là cảnh giác.
Ba ngày sau, trưởng thôn mang vẻ mặt như đưa đám tìm tới nhà chúng tôi: “Đầu Kim à, lần này nhất định cậu phải giúp tôi đấy...”
Tôi vội hỏi trưởng thôn đã có chuyện gì xảy ra.
Ông ấy thở dài, tỏ vẻ chuyện dài khó nói hết, tôi bèn dẫn trưởng thôn vào phòng rồi rót nước cho ông ấy.
Trưởng thôn cầm cốc nước tu ừng ực hai ngụm đã hết nhẵn, ông ấy cau mày cất lời: “Tôi sắp không giữ nổi cái chức trưởng thôn này rồi!”
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Thôn chúng ta liên tục xảy ra thảm án! Bà con đang đồn nhau tại số tôi khắc người, không có mệnh làm quan nên liên lụy cả thôn gặp chuyện không may”.
Lòng tôi chùng xuống: “Lại có chuyện gì xảy ra vậy?”
Trưởng thôn không nói gì mà chỉ hỏi tôi: “Đầu Kim, tôi hỏi cậu này, nếu như thi thể bị hủy hoại nghiêm trọng rồi thì cậu có vá lại được không?”
Tôi nói bình thường thì tôi làm được, nhưng nếu đến ngũ quan cũng bị hủy hoại không nhìn rõ nổi thì tốt nhất là phải có ảnh chụp thời còn sống.
“Mắt mũi thì còn nguyên cả, nhưng cơ thể rời hết cả ra rồi”, trưởng thôn nói.
Tôi bèn nói thật cho ông ấy chắc là sẽ ổn, chỉ là hơi tốn thời gian thôi.
Nghe vậy, trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Ôi chao, cảm ơn trời đất! Đầu Kim à, vậy thì nhờ cậu nhé!”
Nói rồi ông ấy rút một phong bì dày đặt xuống bàn.
“Đầu Kim, đây là năm nghìn tệ, tôi gửi cậu trước, xong việc tôi sẽ cho cậu thêm năm nghìn nữa”.
Mười nghìn tệ không phải con số nhỏ, đặc biệt là ở một cái thôn nhỏ kém phát triển như chỗ chúng tôi.
--------------------