Bà Liễu nghe xong thì ánh mắt hoảng hốt, rồi lập tức lặng lẽ gật đầu.
Bà ấy không hề ngạc nhiên, cũng không truy hỏi xem đó là ai, đột nhiên bà ấy buông tay tôi ra, khóe miệng cong lên giống như đang cười.
“Bà ơi, rốt cuộc ai đã hại bà! Con sẽ báo thù thay bà!”, Thất Thất vội hỏi.
Bà Liễu nhìn tôi rồi lại nhìn Thất Thất, sau đó nắm tay Thất Thất đặt vào tay tôi.
“Mọi chuyện đều có số, sau này hai cháu... phải sống tốt đó...”
Nói xong bà ấy ngước mắt nhìn trần nhà, đột nhiên phát ra tiếng cười đáng sợ: “Tôi chỉ rơi vô hư không, còn ông thì ở trong địa ngục, ha ha ha...”
Bà Liễu vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng sấm, tiếng khóc của người giấy cũng ngày càng lớn, tiếng khóc ai oán đó vang vọng khắp căn nhà.
Tiếp sau đó, hồn phách của bà Liễu như bốc hơi nước, nhanh chóng khô lại như trang giấy.
Thất Thất cũng đau lòng khóc lóc, ôm chặt hồn phách đã khô héo của bà Liễu, muốn đánh thức bà ấy.
Một tia sét lại đánh xuống, cây liễu to lớn trong sân bị bổ làm đôi, phát ra tiếng nổ to lớn, cây liễu bị thiêu trụi.
Cây liễu lập tức ngã xuống, đập xuống nóc nhà, căn nhà vốn đã đổ nát sụp xuống một nửa trong nháy mắt. Loading...
Chẳng mấy chốc, ngọn lửa lan ra khắp căn nhà, tôi cảm thấy cả người nóng ran, toàn bộ cuống họng như đều bị thiêu cháy.
“Khụ khụ... Thất Thất... anh không chịu nổi rồi, chúng ta mau đi thôi!”, tôi hét về phía cô ấy.
Lúc này, cây xà trên nóc nhà kêu răng rắc rồi rơi xuống, ngọn lửa cháy lên người bà Liễu, hồn phách của bà Liễu đã bị thiêu rụi.
Thất Thất cũng bị bỏng, không thể không buông tay, nhưng cô ấy vẫn muốn cứu bà Liễu, nên tôi nhanh chóng giữ cô ấy lại.
Ngọn lửa này có thể tổn thương đến hồn phách của Thất Thất và bà Liễu, chắc chắn sẽ không tầm thường, tôi mặc kệ sự giãy giụa của Thất Thất, nhanh chóng kéo cô ấy chạy ra ngoài.
Vừa chạy ra sân, cả căn nhà đã đổ sụp xuống. Mấy người giấy kia mặc trường bào, đồng loạt đứng dậy, tiến vào trong biển lửa.
Tôi và Thất Thất đã chạy ra bên ngoài căn nhà, cả căn nhà đã chìm trong biển lửa, ngọn lửa đỏ đó chiếu sáng hơn nửa bầu trời, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc ai oán vọng ra.
Một lúc sau, những hạt mưa to như những hạt đậu rơi xuống, tiếp sau đó, cơn mưa tầm tã trút xuống, dập tắt ngọn lửa này, cũng dập tắt tiếng khóc ai oán của người giấy.
Tôi và Thất Thất nhìn căn nhà bị thiêu rụi, rồi đứng đó một hồi lâu.
Đến khi tạnh mưa, chân trời bắt đầu sáng lên, Thất Thất mới nói một câu: “Đầu Kim, chúng ta về nhà thôi”.
Tôi gật đầu, kéo Thất Thất quay về thôn.
Đây là cơn mưa rào cuối cùng trong mùa hè năm đó.
Sau đó trong thôn lưu truyền chuyện này vô cùng kỳ diệu, cũng rất ly kỳ. Có người nói là ông trời thu phục ác quỷ trong căn nhà này; cũng có người nói, oán khí của chủ nhân căn nhà đó quá nặng, nên bị sét đánh.
Không ai biết rằng, bà Liễu không phải là ác quỷ, mà là bị ác quỷ hại.
Hơn nữa chỉ có tôi và Thất Thất biết rằng, ngọn lửa lớn đó là một hình thức đặc biệt tiêu hủy hồn phách của người giấy.
Bà Liễu đến chết vẫn không nói ra, chú hai từng để lại lời gì với tôi, cũng không nói ai đã hại mình.
Ngay cả câu nói cuối cùng của bà ấy “Tôi chỉ rơi vào hư không, nhưng ông thì ở trong địa ngục” là nói với ai, tôi và Thất Thất đều không thể đoán ra được hàm ý của câu này.
Mặc dù sư thúc từng nói, Thất Thất là ác quỷ, sẽ hấp thụ tinh khí của tôi, nhưng tôi không hề phân rõ giới hạn với Thất Thất, hai người chúng tôi đều không có người thân, chỉ có thể nương tựa lẫn nhau mà sống.
Thật ra Thất Thất là vợ của tôi, cho dù là vợ quỷ, tôi cũng không chê bai cô ấy, nhưng cô ấy cố ý chia phòng ngủ, nói không muốn hại tôi thê thảm.
Thế là, cô ấy cứ thế sống trong nhà của tôi, hơn nữa hai người chúng tôi mỗi người ở một phòng.
Buổi tối ngày thứ ba sau trận cháy đó, tôi vừa nằm xuống giường đã nghe thấy tiếng khóc sướt mướt từ bên ngoài truyền vào.
Tiếng khóc này nghe giống như tiếng đàn ông, cổ họng còn hơi khàn khàn, nghe rất quen tai, tôi vội vàng đứng dậy đi ra bên ngoài.
Chỉ thấy lão quỷ đang ôm một vò rượu trong ngực, ngồi xổm dưới chân tường làm bình phong của nhà tôi, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem.
“Ông còn dám tới đây!”, tôi vừa thấy ông ta đã tức đến mức không có chỗ phát tiết.
Tôi và Thất Thất đã phân tích ra, có thể lão quỷ không muốn giao rắn trắng ra, nên cố ý tìm một con giả.
Nhưng lúc trước tôi từng nghe bà Liễu nhắc đến lão quỷ, cảm thấy cho dù quan hệ hai người là bình thường, nhưng chắc chắn không phải kẻ thù, đáng lý lão quỷ không nên hại bà Liễu mới đúng.
Mặc kệ người hại bà Liễu có phải là lão quỷ hay không, thì ông ta cũng không thoát khỏi liên quan.
“Thầy thật sự không ngờ chuyện này sẽ trở nên như vậy, lúc đó thầy chỉ đùa giỡn, nên trộm rắn trắng đi, nhưng kết quả lại hại bà ấy”.
Lão quỷ nói xong thì bắt đầu khóc lóc. Tôi bảo ông ta kể cho tôi nghe chuyện rắn trắng bị mất. Lão quỷ nói rằng, vào buổi tối tôi thò tay vào xà động, rắn trắng đã mất rồi.
Lúc đó, chúng tôi bỏ mặc ông ta, ông ta đã trở về phần mộ của sư gia tôi, rồi nhận ra hốc rắn đã bị lấp kín, ống trúc thì cũng bị ném ra bên ngoài, ông ta đã nhặt ống trúc lên, rồi giấu vào phần mộ của mình.
Từ đó về sau, ông ta không còn nhìn thấy con rắn trắng đó nữa, sau này bị tôi hỏi, ông ta sợ bà Liễu biết được, rồi tìm ông ta tính sổ, tất nhiên sẽ rất chột dạ.
Vào buổi tối bà Liễu xảy ra chuyện, con rắn trắng đột nhiên quay về, những chuyện này đều nằm ngoài dự đoán của ông ta, lúc đó ông ta không quan sát kỹ, cứ tưởng con rắn trắng đó là thật, thật không ngờ nó đã bị tráo.
Lão quỷ nói, rõ ràng có người muốn hại bà Liễu.
Tôi nghe ông ta nói xong, rồi lại nhìn vò rượu trong tay ông ta, nhưng vẫn rất cảnh giác nói:
“Hồn phách của bà Liễu đã tan biến ba ngày rồi, hôm nay ông mới tới đây để làm gì?”
Lão quỷ sửng sốt, lập tức không khóc nữa, mà hét lên: “Cái thằng nhóc này, cậu dám nói với thầy như thế à!”
Tôi khinh thường hừ một tiếng: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không thừa nhận ông là thầy tôi”.
Lão quỷ thở dài, rồi lắc đầu đặt ống trúc xuống đất.
“Thầy tới đây là để đưa lại rắn trắng, nhưng nó đã chết rồi. Tối qua thầy đã phát hiện ra trên mộ của mình, chắc chắn là rắn của bà Liễu. Hơn nữa, thầy có thể biết được ai đã hại bà Liễu, thầy tới đây là để nói chuyện này với cậu”.
--------------------