Người Vá Xác

Chương 48: Người Và Ma Không Chung Đường



"Ông ổn chứ?"Lão quỷ không còn chút sức lực nào xua tay: "Thầy vừa nãy đã nói lời không nên nói..."Tôi cảnh giác nhìn quanh bốn phía, khẽ hỏi ông ta, vừa nãy người bóp cổ ông ta có phải là con ma mạnh hơn ông ta không.Lão quỷ cười khổ lắc đầu: "Không phải, thầy đã từng thề, nếu thầy nói lung tung thì sẽ bị báo ứng".Nhớ lại lời lão quỷ nói dở trước đó, ông ấy đang nói nghề vá xác đã có gì đó.Tôi liền hỏi: "Có phải ông muốn nói rằng nghề vá xác xuất hiện một nhân vật lợi hại nên địa vị của nghề vá xác đã được tăng lên không?"Ông ta đau khổ nhíu mày gật đầu: "Cũng có thể coi là vậy. Thầy vô tình biết được một bí mật nhưng đã thề là không được nói ra, những cái khác thì thầy đều có thể nói cho cậu biết nhưng duy nhất nhân vật này là ai thì thầy không nói được".Ông ta lại nghỉ ngơi thêm một hồi nữa rồi mới ổn định lại được.Tôi xin ông ta nói thêm về nghề vá xác cho tôi biết, ông ta đứng dậy, chắp tay sau lưng, trầm lắng nói: "Nghề vá xác của các cậu ấy à, chia thành mấy phái nhỏ lận, thầy chỉ biết có 2 trong số đó là phái mới và phái cũ thôi"."Hai phái này có gì khác nhau?", tôi hỏi."Cụ thể thì thầy cũng không rõ lắm, đại khái là phái mới thì tân tiến còn phái cũ thì bảo thủ".Tôi muốn lão quỷ nói chi tiết hơn như ông ta lại từ chối, nói mình chỉ biết chừng đó thôi.Theo tôi thấy thì không phải ông ta không biết, chẳng qua là không dám nói thôi.Rốt cuộc là có bí mật gì mà không được nói ra chứ? Càng ngày tôi càng thấy tò mò."Học trò yêu quý, thầy phải đi rồi, thầy khuyên cậu một câu là đừng có rời khỏi thôn trong mấy ngày này, con cháu của đao phủ đã nhắm vào cậu rồi đó!", lão quỷ cảnh cáo tôi."Con cháu của đao phủ kia có phải là chú cảnh sát đã đưa tôi đi không?", tôi lập tức hỏi.Lão quỷ khinh bỉ nói: "Hứ, không phải, là người sau lưng ông ta, nhưng cậu cũng phải cẩn thận người kia đấy".Lão quỷ dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Đúng rồi, tuyệt đối không được để cho bọn họ biết được chuyện cái lọ sứ, đánh chết cũng không được thừa nhận nghe chưa?!"Lão quỷ thở ra một hơi, nói mình mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi."Đợi chút, ông đừng đi vội".Lão quỷ bực mình nhìn tôi: "Lại gì nữa?""Rắn trắng đâu? Con rắn độc mà ông trộm ở chỗ quỷ bà về đó đâu rồi?"Lão quỷ chột dạ, không dám nhìn tôi, hất mặt nói: "Ôi chao, nó ấy à
.."Thấy ông ta không muốn giao ra thì tôi khuyên nhủ.Một là, con rắn đó không phải là đồ của ông ta, vật trả lại cho chủ cũ cũng là chuyện nên làm.Hai là, nếu ông ta giữ con rắn trắng, con cháu của tên đao phủ kia sớm muộn gì cũng sẽ biết là ông ta đã dùng rắn trắng để hút thiên hồn của ông tổ bọn họ, chỉ rước phiền phức về cho ông ta thôi.Lão quỷ nghe xong thì bực bội nói: "Ôi chao, biết rồi, biết rồi! Cậu cứ đem đồ thầy cần tới đây trước rồi tính, đến lúc đó thầy sẽ đưa con rắn trắng cho cậu!"Nói xong ông ta nhảy xuống phía sau phần mộ của mình rồi biến mất.Thất Thất vẫn còn trong mộ, lão quỷ cũng nhảy vào trong mộ, ai biết lão quỷ sẽ làm ra chuyện gì chứ!Tôi nóng ruột như lửa thiêu, chạy tới nấm mộ của lão quỷ, vừa kêu vừa cào đất, muốn gọi Thất Thất tỉnh dậy."Đầu Kim, em không sao".Giọng của Thất Thất buồn buồn vọng từ phía bên trái tôi tới. Tôi quay đầu nhìn, Thất Thất đứng cách tôi tầm 3 mét, nom tiều tụy lắm.Sau đó, cô ấy giải thích với tôi rằng trong một nấm mộ chỉ chứa được hồn phách của một người thôi, trừ khi có hai người được chôn chung với nhau thì mới chứa được hai người
Thế nên lão quỷ mà vào thì cô ấy phải ra.Tôi thở phào: "Em không sao chứ?"Thất Thất lắc đầu, cười khẽ với tôi.Sau đó tôi và Thất Thất cùng về nhà. Trên đường về nhà, tôi hỏi Thất Thất người bắt giữ cô ấy là chú cảnh sát hay là con cháu của đao phủ kia.Thất Thất lại nói cô ấy cũng không biết là ai. Cô ấy tới đồn cảnh sát thì cảm thấy có một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, hệt như ai đó đã giăng trận vật ở đó vậy, cô ấy vào rồi thì không ra được nữa.Nếu là đồn cảnh sát thì ngoài chú cảnh sát, tôi không nghĩ ra ai khác nữa cả.Thất Thất vừa nói vừa quay đầu nhìn, vẻ mặt căng thẳng.Tôi hỏi cô ấy sao thế, cô ấy chỉ lắc đầu, nhíu mày tiếp tục đi về phía trước.Mãi đến khi đi vào hẻm, vào nhà, Thất Thất đột nhiên quay người chạy lại ra hẻm.Tôi chạy theo cô ấy, Thất Thất đức bên tường nhìn dưới đất, căm hận nói: "Cuối cùng vẫn để nó chạy mất rồi..."Dưới đất có một bãi nước rất kỳ dị."Em nói ai?"Tôi hỏi. Thất Thất nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm trọng: "Anh còn nhớ con ma bị chết chìm lần trước không?""Con ma bám đuôi anh ấy à?""Đúng vậy, chính là con ma con mà Nguyệt Nguyệt phái tới đó. Em đã nhận ra từ sớm rồi, nó cứ đi theo chúng ta mãi, vốn em muốn bắt nó nhưng không ngờ vẫn để tuột mất", Thất Thất tức giận đến giậm chân.Tôi nói, Chử Nguyệt Nguyệt và Đầu Vuốt Keo ngày nào còn chưa giết được tôi thì ngày đó sẽ không bỏ cuộc, chuyện duy nhất chúng tôi có thể làm chính là cẩn thận hết mức có thể mà thôi.Thất Thất gật đầu, rồi theo tôi về nhà.Tuy rất muốn lấy con rắn trắng về cho quỷ bà nhưng điều kiện lão quỷ đưa ra thật sự khiến tôi thấy khó xử, thế nên đành tạm gác việc lấy lại con rắn trắng.Thời gian này, tôi đã thu thập đủ tóc của 21 người sắc cho Thất Thất uống nên cuối cùng cũng giữ được hồn phách của cô ấy.--------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv