Người Vá Xác

Chương 4: Đầu Vuốt Keo cướp xác



Đây là kiến thức mà mọi người đều biết.
Đầu Vuốt Keo nhìn đồng hồ, thở hổn hển, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Ngay lúc này, ngoài sân vang lên tiếng bước chân, có mấy người mang giày da bước vào trong.
Tôi quay người nhìn thì thấy mấy người đó mang đồng phục cảnh sát.
Đầu Vuốt Keo vội nhào sang đó, từ cuộc đối thoại của bọn họ, tôi biết được là bên cảnh sát giao thông đến điều tra tình hình vụ tai nạn.
Bọn họ nói chuyện với nhau ngoài sân, tôi lấy chiếc máy sấy trong hộp đồ nghề ra, bắt đầu hong khô bột.
Vừa hong được chút thì đã nghe thấy tiếng cãi vã ngoài sân.
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi, các người đi đi, đừng làm lỡ chuyện của nhà tôi!"
Là giọng của Đầu Vuốt Keo, giọng của cậu ta rất to, vừa gắt vừa đi vào trong nhà.
"Haiz, anh này sao vậy? Chúng tôi muốn giúp anh điều tra rõ sự việc..."
Cảnh sát đi theo vào nhưng Đầu Vuốt Keo đóng cửa lại, không cho bọn họ vào nhà.
Vừa vào nhà, Đầu Vuốt Keo đã chạy về phía tôi rồi nắm lấy vai tôi.
"Đầu Kim, mau, mau mặc quần vào cho cô ấy, nếu không... nếu không thì không kịp mất!!!"
Cậu ta bóp rất mạnh khiến vai tôi đau nhói.
Lúc này, cảnh sát bên ngoài hét lên: "Liên quan đến vụ tai nạn xảy ra vào 1 giờ sáng tiết thanh minh, chúng tôi buộc phải tìm anh để xác minh tình hình, mời anh mở cửa".
Tôi ngơ người ra, tiết thanh minh sao?
Còn chưa đợi tôi kịp hoàn hồn thì Đầu Vuốt Keo đã đẩy tôi sang một bên rồi xông tới trước quan tài. Cậu ta vứt áo liệm giày liệm vào trong đó rồi đóng nắp quan tài lại.
Sau đó, cậu ta gọi một cuộc điện thoại. Chẳng mấy chốc thì đã có một đám thanh niên xông vào sân.
Đám người này khiêng một chiếc quan tài gỗ thật vào thẳng trong phòng.
Sau đó thì bọn họ định dời thi thể trong quan tài thủy tinh ra.
Thi thể chỉ đặt tạm thời trong quan tài thủy tinh thôi, lúc chôn cất thì vẫn phải dùng quan tài gỗ thật.
Thấy bọn họ sắp dời xác từ quan tài thủy tinh ra, tôi vội vã ngăn lại. Tôi lớn tiếng nói với bọn họ rằng bây giờ thi thể rất mỏng manh, chạm nhẹ một chút là sẽ tan rã ngay.
Huống hồ, người chết còn đang trong tình trạng lõa lồ, cho dù đã chết rồi nhưng nếu bị nhiều người nhìn như thế này thì cũng là rất bất kính.
Tôi chưa từng thấy đám thanh niên này, nghe giọng dường như là người miền Nam.
Đầu Vuốt Keo đi tới trước mặt tôi, bấy giờ tôi mới phát hiện trán cậu ta ướt đẫm mồ hôi.
"Đầu Kim, mau tránh ra, trước 9 giờ sáng nhất định phải chôn đó!"
Giọng cậu ta run rẩy, hoàn toàn không phóng khoáng như tối qua nữa.
Tôi nhíu mày, biết rằng chắc chắn cậu ta đã lừa mình. Vừa nãy, cảnh sát đã nói vụ tai nạn xảy ra vào 1 giờ sáng tiết thanh minh, cũng có nghĩa là tôi đã vá xác cho một người chết vào tiết thanh minh!
"Đầu Vuốt Keo, cậu phải nói cho rõ mọi chuyện, nếu không đừng hòng chôn thi thể này đi!"
Nói xong, tôi ngồi lên quan tài thủy tinh, ánh mắt cực kì kiên định.
Đầu Vuốt Keo chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhìn đồng hồ rồi ngẩng phắt đầu lên.
"Cậu cút ra... cho tôi!!!"
Vừa gào lên, cậu ta vừa nhào tới chỗ tôi hệt như một con chó điên, đẩy hẳn tôi ra phía sau quan tài thủy tinh.
Sau đó thì cậu ta mở nắp quan tài ra, chỉ huy đám thanh niên kia chuyển thi thể vào quan tài gỗ.
Nhiều người chân tay lộn xộn, cái đùi phải làm từ bột đã bị cong mất, may là đường may của tôi chắc nếu không thì đầu cũng lìa ra ngoài rồi.
Sau khi làm xong mọi chuyện thì bọn họ đóng nắp quan tài lại, có người lái xe tang tới, chuyển quan tài lên xe.
Trong suốt quá trình, Đầu Vuốt Keo bước ra ngoài sân giải thích với mấy viên cảnh sát, thái độ cực kỳ phối hợp.
Chẳng bao lâu sau, quan tài đã được đưa đi, cảnh sát giao thông cũng ra về, cả căn nhà chỉ còn lại mình tôi.
Bây giờ tôi mới nhớ ra là ở phòng phía Tây còn có một cô gái trẻ, là em gái của người chết, chắc chắn cô ta biết đầu đuôi câu chuyện này.
Đẩy cửa phòng ra, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi tôi.
Trong phòng có một vài dụng cụ làm nông cũ kỹ, không hề có một chiếc giường nào cả.
Sao có thể?
Em gái của người chết đi đâu rồi?
Lòng tôi càng lúc càng cảm thấy kì quặc. Tôi đi vòng vòng quanh nhà nhưng cũng chẳng có phát hiện gì thêm nên quay trở về nhà.
Ở nhà, chú hai vẫn còn đang ngủ, trán đã không còn nóng hầm hập nữa.
Trước đây chú hai cũng từng bị sốt như vậy, ngủ suốt ba đến năm ngày cũng là bình thường.
Tôi ngồi trong nhà, càng suy nghĩ tôi càng thấy thấp thỏm, muốn đi tìm hỏi cậu ta cho ra lẽ. Chỗ tối qua không phải là nhà cậu ta, tôi nghĩ chắc Đầu Vuốt Keo đã về nhà cậu ta rồi.
Nhà cậu ta ở thôn bên cạnh, bố mẹ đều ở đó, tôi quyết định sang đó hỏi rõ đầu đuôi, biết đâu tìm ra được kết quả.
Tôi lái con xe đạp cọc cạch, chẳng mấy chốc đã đến thôn của Đầu Vuốt Keo rồi.
--------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv