Làm chuyện gì cũng phải nhanh chóng quyết định, nếu mất cơ hội rồi thì bạn sẽ không cách nào đạt được mục đích.
Bây giờ Tiểu Hạ đã thể nghiệm sâu sắc chân lý này.
Hôm qua lúc về Sở cô nên lập tức xin Chủ nhiệm đổi người thụ án, nhưngcô lại không làm. Kết quả là sáng sớm nay cô mới hay Chủ nhiệm đã đicông tác gấp, cô đành phải miễn cưỡng nhận tiếp án này rồi. Ở nơi này,không có sự đồng ý của Chủ nhiệm thì không ai dám tự ý sắp đặt côngviệc, cũng không dám gọi điện quấy rầy ông đi công tác.
Trừ khi cô từ chức! Nhưng công việc tốt thế này không dễ kiếm được, mà cô cũng không thể báo đáp ân tình Chủ nhiệm Phan như vậy.
Trong lòng cô buồn phiền không rõ, đêm qua lại liên tục gặp ác mộng,không biết phải làm sao cho tốt. Trước đây gặp chuyện như vậy xong côthường đến bác sĩ tâm lý miễn phí của mình để giải sầu. Vì vậy mà cô tận dụng thời gian nghỉ trưa trực tiếp đến gõ cửa văn phòng của anh ta.
Vạn Lý là người đàn ông 31 tuổi, bác sĩ của phòng khám tâm lý ở tầngmười bốn, bề ngoài cao lớn trí thức nhưng lại có một đôi mắt trong veođầy thiện ý khiến cho người ta sinh lòng tin cậy. Mà cô vì giúp anhthắng kiện ly hôn, còn công tác chung một tòa nhà, hơn nữa trên ngườianh có cảm giác ấm áp an toàn nên họ đãtrở thành bạn bè.
”Lại bị bóng đè?” Nhìn ánh mắt tán loạn của cô, anh hỏi.
”Nhiều khi tôi rất ghét bác sĩ tâm lý, sớm biết vậy lúc trước không nóigì với anh, anh không thể vờ như cái gì cũng không biết sao?”
”Xem ra tôi nói đúng rồi, là bị bóng đè.” Vạn Lý cố ý đùa cô, “Nhưng màbây giờ là thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa tôi cũng không phải bác sĩ tâmlý của cô.”
”Trên mặt anh viết rõ anh là bạn tôi, kiêm luôn chức bác sĩ tâm lý "miễn phí".”
”Vậy à? Còn viết gì nữa?”
”Viết Nhạc Tiểu Hạ có thể muốn làm gì thì làm.”
”Nếu vậy thì... được rồi! Tôi mời cô ăn trưa, góc phố dưới lầu mới mở quán mì sợi, thuận tiện nói chuyện. Đi thôi!”
Anh hiểu rõ cô vì vốn dĩ công việc anh đang làm là lý giải tâm lý ngườikhác. Mà đối với Tiểu Hạ, anh hiểu rõ hơn một phần còn do cô là bạn bèanh quý mến. Anh biết cô dễ dàng thả lỏng mình ở nơi ồn ào tiếng người,trình độ khôi phục bản tính hoạt bát cũng rất tốt nên có thể giúp côđiều tiết tâm lý. Gần đây cô quá áp lực, đặc biệt là sau khi nhận vụ ánmạng chấn động cả thành phố như vậy. Anh thật sự rất muốn giúp cô.
”Anh nói xem tôi nên làm gì bây giờ? Mấy nay tôi mất ngủ nghiêm trọng,nếp nhăn cũng nhiều hơn rồi.” Bọn họ ngồi xuống trong một góc của quánmì sợi ồn ào, vừa ăn vừa trò chuyện.
”Đừng lo, theo thống kê có 40% số người bị trở ngại giấc ngủ, mà tục ngữ thường gọi “bóng đè” chính là một trong số đó.” Vạn Lý an ủi Tiểu Hạ.Thật ra anh có chút nghi ngờ vô lý về tình trạng của cô, nhưng trước khi chưa chứng thực được thì anh không muốn dọa cô sợ.
”Vậy có phải đi kiểm tra tim không?” Mì sợi cay xè khiến nước mắt Tiểu Hạ chảy ròng.
”Theo khoa học giải thích, bóng đè là hiện tượng xảy ra do tư thế ngủkhông tốt khiến tuần hoàn máu có vấn đề. Mặc dù kiểm tra sức khỏe địnhkỳ là thói quen tốt, nhưng cô cũng không nên làm phiền mấy ông già ấyđúng không?”
”Đúng vậy.” Tiểu Hạ gật đầu, “Cũng không phải tôi cố ý, nhưng trong những lúc nguy cấp tôi lại thốt ra câu niệm phật kia.”
”Cho nên tôi đã sớm nói cô lá gan quá nhỏ, bát tự lại nhẹ, dễ dàng đụngphải tà uế, chỉ là sau khi bị dồn ép đến cùng mới sinh ra chút dũng khí, lại còn có duyên với Địa Tạng Vương Bồ Tát nữa chứ, mỗi lần đều gặp dữhóa lành.” Vạn Lý thoải mái cười, anh không muốn để lại cho Tiểu Hạnhững ám thị tâm lý không tốt. Thật ra anh vẫn rất lo lắng, dựa theokinh nghiệm lúc trước thì mỗi lần sau khi Tiểu Hạ bị bóng đè gặp ác mộng đều sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm, chỉ có cô hoàn toàn không biết, nhưngnhững lần như thế đều có cái gì đó thay cô hóa giải hết thảy. Còn tìnhhuống lần này có thể giải quyết bình an giống như trước không? Chuyện đó và vụ án có liên hệ gì sao?
”Xem anh nói cái gì kìa? Anh là người công tác y tế theo chủ nghĩa khoahọc xã hội, đâu phải thầy phong thủy bói quẻ hỏi thần chứ. Đồng chí à,chú ý lập trường!”
”Trên thế giới này có hơn 80% nhà khoa học vĩ đại đều tin thượng đế tồntại, có thể thấy việc nghiên cứu khoa học và tín ngưỡng tinh thần khôngliên can đến nhau. Bản thân anh thích tính logic nhưng đối với nhữnghiện tượng không lý giải được cũng không bác bỏ.”
”Diễn thuyết hay lắm, vậy là anh tin có ma à?” Tiểu Hạ bình tĩnh hỏi,không lo lắng trong đám người ồn ào sẽ có ai chú ý tới góc này.
”Ma? Cái đó và vụ án của cô thì liên quan gì?” Vạn Lý nhíu mày, “Cô đoán à?”
Tiểu Hạ hơi chần chừ.
”Tôi không được phép để lộ tình tiết vụ án cho người không liên quan,nhưng anh là bác sĩ tâm lý chắc không có vấn đề gì.” Cô tự tìm một cáicớ cho mình, sau đó đem chuyện ngày hôm qua và cảm giác từ đầu tới cuốinói cho Vạn Lý.
”Cô đã không muốn tiếp nhận vụ án này thì sao cứ phải miễn cưỡng mình.Như vậy là không công bằng với cô và cả đương sự, vì sao không tìm người khác làm?” Vạn Lý đề nghị. Anh tin lời nói của Tiểu Hạ nhưng anh cũngbiết cô khá mẫn cảm nên không thể gạt bỏ phân tích không đúng của cô, vì vậy phương pháp tốt nhất là tìm người có thần kinh thép đến giải quyếtvụ án đẫm máu này. Anh tin chuyện này không khó, dù sao vụ án này chấnđộng như vậy, tuy không có lợi ích kinh tế nhưng lợi ích danh tiếng lạirất lớn. Trên thực tế, anh từng vô tình nghe thấy những luật sư khác của Sở luật sư Trường Không bàn luận về vụ án. Những người đó cũng cho rằng giải quyết án này không hẳn là xấu, bởi vì dù thắng hay thua thì xácsuất tỏa sáng vẫn rất cao, vậy mà Chủ nhiệm lại đưa vụ án này cho đứacon ghẻ Tiểu Hạ “yếu kém” làm, thật là bất công!
”Sáng nay tôi đã định nói chuyện này với Chủ nhiệm, thế nhưng ông ấy lại tạm thời đi công tác. Tôi đúng là xui xẻo mà! Hơn nữa mở miệng ra nóicũng rất khó, cứ thấy phụ lòng thầy Phan sao ấy, đâu phải tôi không biết ông ấy muốn dốc lòng bồi dưỡng tôi chứ? Vậy mà tôi còn không biết điềunhư thế!” Tiểu Hạ cầm chén uống canh thật mất hình tượng, “Tôi đây trong lòng mâu thuẫn mới nói chuyện với anh, nếu không giờ tôi đã nói với Chủ nhiệm, như vậy tôi cũng không thấy mình làm gì sai - lựa chọn bản thânchính là khiến người ta hối hận mà.”
”Dù sao lựa chọn chính mình là hiện tượng tâm lý phổ biến nhất, cô đừng tự trách.”
”Vậy giờ tôi nên làm gì đây? Tiếp tục kiên trì hay là kịp thời bỏ cuộc?”
”Vấn đề không phải là kiên trì hay bỏ cuộc mà là bản thân cô có muốntiếp tục làm không. Nếu miễn cưỡng làm thì chỉ càng hỏng bét hơn thôi.Chủ nhiệm của bọn cô cũng không phải không về.” Vạn Lý đứng trên lậptrường bạn bè nói.
”Nhưng mà sắp mở phiên toà rồi!” Tiểu Hạ nói, “Thật ra tôi có khuynhhướng muốn bỏ rồi. Rất không cầu tiến đúng không? Nhưng tôi thật sự rấtsợ lần gặp tiếp theo. Tôi cũng không thể không làm gì cả, đó là thiếutrách nhiệm với Lý Cảnh Minh và vô lương tâm với Chủ nhiệm.”
Vạn Lý vỗ tay Tiểu Hạ an ủi, “Vì sao còn muốn gặp nữa?”
”Bởi vì hôm đó ông ta chưa nói gì cả, sao tôi biện hộ được? Tôi phảinghe ông ta kể lại chút sự kiện kia, còn muốn nghe ông ta cần pháp luậtgiúp đỡ cái gì! Thật ra... tôi cho rằng sau khi tiến vào trình tự tốtụng hình sự phải xin kiểm tra lại vấn đề tinh thần của ông ta lần nữa.”
”Tôi đã đọc báo có đưa tin liên quan, nghe nói ông ta có vấn đề tâm lýnhưng không đạt tới mức độ bệnh tâm thần. Có thể biểu hiện ngày hôm qualà giả vờ, muốn để cô cứu ông ta và tránh bị xử phạt?”
Tiểu Hạ dứt khoát lắc đầu.
Cảm giác hôm qua quá sâu sắc, có thể loại bỏ việc giả vờ. Cô kéo cổ tayáo lên, lộ ra vết bầm tím rõ ràng đập ngay vào mắt, “Nhìn xem, hôm quaông ta nắm đó. Với thể lực của ông ta, trừ khi có sức mạnh kì lạ, nếukhông tôi sẽ bị thương ghê vậy à? Hơn nữa, chỉ cần ông ta là người, làngười bình thường thì sao có thể tàn nhẫn như vậy? Lại còn là người nhàcủa mình?”
”Trên đời này, lòng người mới là thứ phức tạp khó đoán nhất đó.” Vạn Lýxoa nhẹ vết thương trên cổ tay Tiểu Hạ, trong lòng cảm thấy phương pháprèn luyện Tiểu Hạ của Chủ nhiệm bọn họ có chút giống mổ gà lấytrứng*.”Nếu bị tâm bệnh thì sẽ phiền phức lắm.”
*mổ gà lấy trứng: ý chỉ thấy lợi trước mắt mà không thấy lợi dài lâu
”Nếu để cặp mắt chuyên gia như anh đến xem, vậy thì xác suất ông ta giả vờ hay bệnh tâm thần thật sẽ là bao nhiêu?”
”Tôi chỉ là bác sĩ tâm lý thôi! Chỉ có thể giải quyết những bệnh tinhthần bình thường. Mà theo y học giảng dạy thì bệnh tinh thần không phảilà bệnh tâm thần. "bệnh tâm thần" mà chúng ta hay nói là chỉ "bệnh tinhthần có tính nghiêm trọng", là các bệnh tinh thần nặng như tâm thần phân liệt hay rối loạn nhân cách các loại. Giám định pháp y tâm thần học làloại kiến thức chuyên môn, biểu hiện lâm sàng rất phức tạp, cô cho rằngtôi được làm sao?”
”Tất nhiên là tôi biết không phải ai cũng được làm, chỉ là muốn biết phải làm sao mới chứng minh ông ta có bệnh hay không!”
”Chuyện này rất phức tạp, khó khăn. Ví dụ như trong quá trình nói chuyện với nhau phải tiến hành quan sát suy nghĩ hành vi của ông ta, khả năngnhận thức, sinh hoạt tình cảm và cả chức năng cơ thể, phải nắm rõ ông ta có tiền sử bị bệnh hay di truyền trong dòng họ không, viết lại hết tấtcả, rồi phán xét các biểu hiện khi bị giam giữ trong lúc chờ tiến hànhtổng hợp, cuối cùng mới đưa ra được kết luận tương đối chính xác. Trong y học còn có một tình huống gọi là “Rối loạn kiểm soát xung động”, nghĩalà ông ta có năng lực nhận biết nhưng lại mất kiểm soát hành vi, cũngchính là "hành vi xúc động" giữa chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực và tâm thần phân liệt. Trong tình huống này càng phải đặc biệt cẩn thận, nhấtđịnh phải tương quan phù hợp với tiêu chuẩn y học.”
”Vậy hả? Xem ra tôi cần phải nghiên cứu cẩn thận thêm chút nữa.”
”Ơ, không phải cô nói muốn rút lui sao?” Bất đắc dĩ phải nhắc nhở cái người hay quên này.
”Đúng là muốn rút lui. Nhưng trước khi Chủ nhiệm trở về tôi cũng khôngthể ngồi không được, ít nhất cũng phải hiểu rõ nội tình của người tôitiếp nhận chứ.”
”Không ngờ cô lại lương thiện như vậy.”
”Vấn đề này thì liên quan gì đến lương thiện. Tôi còn muốn kiếm cơm ở"Trường Không", sao có thể làm người mà không có lương tâm.” Miệng thìnói thế nhưng Tiểu Hạ lại lập tức nghĩ về vụ án, “Ngoại trừ lúc đầu bịgiam là ông ta có hành vi quá khích, nhưng sau đó đều giống như ngầmthừa nhận hành vi phạm tội của mình. Dù gì ông ta cũng là người có trình độ giáo dục đại học, không thể không biết hậu quả mà chẳng biện bạchgì. Vậy thì vì sao hôm qua lại kích động như vậy? Còn kêu muốn tôi giúpông? Khó hiểu thật! Trừ khi ông ta có bệnh thật, hoặc đúng là... có ma.”
Tiểu Hạ vừa nói xong chữ cuối cùng thì không tự chủ được rùng mình mộtcái. Vạn Lý nhìn ra cô khác thường nên lấy tay vỗ trán cô cho cô tỉnhra.
Cô rất dễ bị ám thị tâm lý, đó cũng chính là nhược điểm tâm lý lớn nhất của cô.
Cô vẫn nghiêng về hướng nghi thần nghĩ quỷ, mà bản thân anh cũng từngtrải qua chuyện kì quái, biết rõ trên đời này không thiếu chuyện lạ, cónhững điều duy tâm tồn tại mà khoa học không thể giải thích được, vì vậy để bảo vệ cô, anh nhất định phải nghĩ ra biện pháp. Anh biết chuyện này anh không thể giải quyết nhưng vẫn có thể tìm người đến giúp. Do dự một lúc, rốt cuộc anh cũng hạ quyết tâm.
Chỉ có người kia mới giúp được Tiểu Hạ!
Tuy hơi có lỗi với tình bạn mấy năm nay, nhưng anh không thể mặc kệ Tiểu Hạ càng lún sâu vào cơn lốc xoáy này. Anh cúi đầu viết ra giấy tênngười mà anh muốn xin giúp đỡ, sau đó đưa cho Tiểu Hạ.
”Gì vậy? Nguyễn Chiêm - quán bar Người về đêm - địa chỉ - “ Tiểu Hạ nghi hoặc ngẩng đầu, “Vạn Lý, anh có ý gì vậy? Từ lúc nào mà anh còn muốngiới thiệu bạn trai cho tôi nữa! Anh ta so với anh thế nào? Dù anh kémhơn thì tôi cũng không cần.”
”Bạn bè lâu năm, anh đây sẽ giới thiệu loại người xấu xa đến hại cô à, chỉ cần cô cẩn thận đừng say mê người ta là được rồi.”
”Phi!”
”Đừng vội phì mũi tức giận mà!”
”Thế anh giới thiệu anh ta với tôi làm gì? Chẳng lẽ anh ta có thể giúptôi cãi luật à? Trước hết đúng là có thể cố vấn giúp tôi vấn đề này,nhưng quan tòa phiền phức lắm, đòi hỏi anh ta phải có liên hệ với Sở.Anh có biết pháp luật quy định luật sư chúng tôi không được phép lén lút nhận vụ án không hả.”
”Cô không nghe tôi nói hết được à?” Vạn Lý cảm thấy buồn cười cái tínhdễ nóng nảy này của Tiểu Hạ nhưng đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh mến Tiểu Hạ. Cô không giống với nhóm thành phần tri thức tinh anh trong tòa nhà cao cấp này, cô đậm vị "người" hơn.
”Không phiền phức đâu. Quán bar này là anh ta mở, tôi giới thiệu anh ta với cô là muốn cô đi tìm anh ta đó.”
”Vậy là anh ta đặc biệt đẹp trai hơn bình thường?”
”Nói đúng ra là anh ta có thể thông linh*”
*thông linh: liên hệ với linh hồn
”Thông linh?” Tiểu Hạ không nghĩ tới anh sẽ nói thế, “Thật hay giả vậy? Hay là tôi nghe lầm? Anh không nói giỡn chứ?”
”Cô không nghe lầm, tôi cũng không nói giỡn.” Vạn Lý cản lại hành độngmuốn sờ trán anh của Tiểu Hạ, “Tôi cũng không có sốt. Coi chừng! Khănlụa của cô rớt hết vào trong chén canh kìa.”
”Vậy sao anh lại đột nhiên nói chuyện này, không phải anh ghét nhất loại "giang hồ thuật sĩ" này sao? lúc trước coi phim thể loại này với anh,còn có xem mệnh ở cửa miếu, vân vân, cũng bị anh cười nhạo đó thôi!”
”Tôi cười nhạo là vì tôi biết thầy âm dương chân chính là như thế nào.”
”Thật à?”
”Thật!”
”Không gạt người?”
”Tôi lấy danh nghĩa vợ trước - được rồi, tôi lấy danh dự học thuật của mình ra đảm bảo.”
”Vậy sao anh không sớm nói cho tôi biết?”
”Người đó rất sợ phiền phức, tôi sợ cô quấn lấy người ta đòi bối toánđoán mệnh, vân vân. Còn có...” Vẻ mặt Vạn Lý đổi thành nghiêm túc,“Năng lực của anh ta là bí mật, nếu không vì vụ án này quá quỷ dị, côlại là bạn bè của tôi thì tôi sẽ không nói ra người này. Nếu thật sự cóma, tìm anh ta giúp đỡ, tuy không chắc anh ta sẽ giúp... Tiểu Hạ, tôi có thể tin tưởng cô không?”
”Hoàn toàn có thể.” Tiểu Hạ cam đoan.
Nguyễn Chiêm? Tên gì kỳ vậy! Thông linh? Người cũng kỳ luôn!