Hóa ra anh thật sự rất nhớ cô.
Kết thúc một nụ hôn dài, Triều Vũ thở hổn hển, tựa đầu trong lồng ngực anh, lắng nghe nhịp đập trái tim anh. Trong bầu không khí ngập tràn mùi thơm sữa tắm, là vị chanh rất tốt cho da.
Cô vẫn đang bám chặt trên người anh, như con gấu túi koala vậy.
Giọng Hứa Bác Diễn khàn khàn: “Ngày mai không được mặc quần đùi.”
Triều Vũ á một tiếng: “Hai hôm nay trời nóng, mặc quần đùi mới mát chứ.”
Hứa Bác Diễn từ từ di tay xuống đùi cô, cả mảng da thịt nhẵn nhụi mềm mịn, những vết chai trong lòng bàn tay anh cũng sợ làm đau cô. Anh chợt nhớ tới một cụm từ từng thấy trong cổ văn —— da như mỡ đông.”Vì anh không muốn đi ngoài đường, mấy gã đàn ông khác cứ nhìn chằm chằm vào đùi bạn gái anh.”
Triều Vũ sững sờ, cô há miệng kinh ngạc một lát, rồi ngay lập tức bật cười khanh khách. “Này, giờ đã là thời đại nào rồi? Anh xuyên từ cổ đại tới đấy à?” Cô vươn tay nhéo má anh, “Vương gia Minh triều hay là bối lặc gia từ Thanh triều hả?” Cô thật sự là không ngờ, lý do anh ghét bỏ cô mặc quần đùi chỉ đơn giản là như thế.
Hứa Bác Diễn nhăn nhó, mặt trông hơi mất tự nhiên.
Triều Vũ vươn tay gãi gãi cằm anh: “Đồng chí Hứa Bác Diễn , anh mau chóng thích nghi với xã hội này đi.” Cô cười người cứ rung cả lên, ban đầu hai chiếc chân trắng quấn lấy eo anh, lúc này lại nhích tới nhích lui, dù Hứa Bác Diễn có nhẫn nhịn đến mấy cũng chẳng thể nào chịu được sự đụng chạm đó của cô.
Lòng bàn tay Hứa Bác Diễn nóng như lửa, hai con ngươi kìm nén cảm xúc: “Xuống mau.”
Ngón tay cô vẫn đang gãi gãi cằm anh: “Anh vẫn chưa nói với em là anh tới từ triều nào tới?”
Toàn thân Hứa Bác Diễn rực cháy, cái đồ ngốc này lại không nhận ra gì cả. Khóe miệng anh cong lên, tiến về phía trước một bước.
Triều Vũ còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã ngã ngửa xuống sofa, cô hô lên một tiếng: “A —— “
Hứa Bác Diễn đã đè lên người cô, hai người cách nhau khoảng năm centimet, trong đôi mắt kia hiện lên khí tức nguy hiểm, trong đó chỉ toàn hình bóng của cô.
Triều Vũ giật chân, đầu gối hình như vừa chạm phải thứ gì. Cô nhìn xuống dưới, vừa đúng lúc thấy nơi đó của anh.”A Diễn —— em ——” cô phải làm thế nào đây ?!
Hứa Bác Diễn hít sâu một hơi, một ngày nào đó anh sẽ bị cô hành hạ chết mất.”Em nói xem giờ phải làm sao?”
Triều Vũ: “… Em không biết.” Cô ậm ừ nói. Cô làm sao biết, mới một tí mà đã “ngứa ngáy khó chịu” như thế.
Anh nhướn nhướn mày, một tay chống xuống sofa, một cái tay khác nắm lấy tay cô: “Em phải chịu trách nhiệm?”
“Chịu trách nhiệm thế nào?” Triều Vũ mơ màng.
Anh từ từ kéo tay cô đi xuống, Hứa Bác Diễn cũng chỉ định đùa thôi.
Triều Vũ chớp mắt, khi ngón tay vừa chạm vào quần anh, cô nhắm mắt lại: “Anh có muốn cởi quần không?”
Hứa Bác Diễn cắn răng rít một hơi, không còn kiềm chế được cúi người hôn vào cần cổ cô, nụ hôn nóng bỏng tràn ngập yêu thương. Hạ thể anh dán chặt vào giữa hai chân cô, Triều Vũ cảm nhận rất rõ ràng, nơi đó đang nhô lên, cô nắm chặt lấy góc áo anh.”A Diễn, không sao. Nếu anh muốn ——” cô nguyện ý cho.
Bởi vì người đó là anh.
Cả đời này cô đã quyết người đó là anh rồi.
Hứa Bác Diễn dần dần bình tĩnh lại, nằm sấp trên người cô thở hổn hển.
Một lúc sau, anh đứng dậy, mắt cũng tỉnh hơn.”Anh đưa em về.”
Mặt Triều Vũ nóng rực , đưa mắt lặng lẽ nhìn anh: “Em nghe Ninh San nói, chuyện đó nếu nhịn sẽ hại cho sức khỏe, anh —— “
Hứa Bác Diễn nhìn cô: “Em đã biết thế thì đừng chọc anh nữa.” anh lườm cô một cái, “Sắp xếp hôm nào có thời gian, anh sẽ tới gặp bác trai bác gái.”
Triều Vũ không nhịn được cười: “Anh quả thực là người bảo thủ đấy!”
“Đi thôi.” anh cầm chiếc chìa khoá trên sofa.
Triều Vũ vừa đi vừa vụng trộm cười, thỉnh thoảng lại len lén quan sát anh. Nghĩ tới ngày mai đến homestay, đến lúc đó nhất định hai người không thể ở chung phòng, nếu không anh sẽ càng khó chịu hơn .
Lúc xuống xe, Triều Vũ nhìn anh nháy mắt: “Chỗ của Tịch Triết có rất nhiều trà nhài, ngày mai qua đó, anh nên uống nhiều một chút, để bớt nóng trong người. Em về trước nhé.”
Hứa Bác Diễn nghiến răng, ngày mai nhất định anh sẽ không tha cho cô dễ dàng như thế. Cứ chờ xem!
***
Sáng hôm sau, Hứa Bác Diễn đi đón Ninh San trước, thấy Ninh San mang theo một chiếc balo lớn, anh hơi ngạc nhiên.
Ninh San kinh ngạc: “Hứa đội, anh không mang túi à?”
“Tôi mang một bộ quần áo.”
Ninh San oh một tiếng.
Xe tới dưới khu chung cư của Triều Vũ. Lúc ấy trời mới mờ sáng, ông chú bán đồ ăn đã mở quầy từ sớm, một ngày bận rộn bắt đầu .
Một hàng dài những quán bán đồ ăn sáng rất đầy đủ, từ quán mì vằn thắn tới bánh rán, bánh nướng bánh quẩy, xa xa lại có thể ngửi thấy mùi súp cay thơm lừng, hương khí mê người.
Triều Vũ đeo trên vai một chiếc balo màu đen rất to, đang đứng xếp hàng trước quầy bánh bao, nhìn trông đúng là khách quen của quán.
Hứa Bác Diễn xoa thái dương, nói chung đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, từ cách chuẩn bị đồ là có thể nhận ra.
Chỉ chốc lát sau, Triều Vũ mang theo đồ ăn sáng lên xe.
Cô đưa bữa sáng cho hai người bọn họ.
Ninh San có chút xấu hổ: “Hứa đội, có thể ăn một chút trên xe anh không.” Hộp mì vằn thắn nóng hổi, vô cùng thơm .
Triều Vũ mua cho Hứa Bác Diễn hai mươi cái chiếc bánh bao hấp nhân thịt bò.
Còn cô đã ăn năm cái bánh bao hấp nên no căng bụng rồi, giờ thì vừa ung dung hút sữa đậu nành, vừa ngồi ngắm Hứa Bác Diễn ăn sáng. Đàn ông vốn ăn nhiều, cô cũng biết điều đó. Hơn nữa Hứa Bác Diễn lại có một thói quen vô cùng tốt, đó chính là không lãng phí đồ ăn
Triều Vũ hỏi: “Hương vị thế nào?”
“Cũng được.” Muốn làm bánh bao hấp ngon phải biết canh lửa, không thể bắc nồi ra quá sớm hoặc là quá muộn, xem ra vị đầu bếp này nắm chắc lửa lắm đây.
“Lần sau nếu có thời gian, chúng ta đến tận nơi ăn đi, chấm chút dấm, thêm ít ớt cay, ăn ngon hơn nhiều.”
Hứa Bác Diễn ậm ừ đáp lại.
Triều Vũ thấy bên khóe miệng anh dính chút nước sốt, cô lưỡng lự rồi nhắc: “Trên miệng anh có dính nước sốt kìa?”
“Chỗ nào?”
Triều Vũ tiện tay cầm giấy lên lau sạch sẽ cho anh: “Chỗ này.”
Mặt Hứa Bác Diễn nóng lên, mất tự nhiên lếm sạch.
Ninh San ngồi phía sau đột nhiên cảm thấy no luôn, đã là cẩu độc thân còn bị hành hạ. Cô lặng lẽ quan sát Hứa Bác Diễn và Triều Vũ quả là một đôi nam cứng miệng phối với gái ngờ nghệch nhát?
Dù sao càng nhìn lại càng thấy xứng đôi.
Sau một tiếng, ba người đến homestay.
Triều Vũ ngồi trên xe viết bút ký, ghi lại con đường đi nãy giờ.
Thành phố đang trong thời kỳ phát triển phi mã, càng ngày càng có nhiều người trẻ tuổi chọn du lịch hai ngày cuối tuần , đi những nơi gần quanh thành phố. Tịch Triết chọn nơi này, lưng dựa vào núi, xung quanh là cảnh sắc nguyên sinh, trời cao xanh thăm thẳm.
“Tịch Triết quả là có mắt nhìn? Sao cậu ta lại tìm được nơi này? Cứ như một nơi thế ngoại đào nguyên vậy.”
Hứa Bác Diễn cười cười: “Cậu ta đã bắt đầu chuẩn bị từ hồi đại học năm tư, lúc ấy có đưa ra mấy nơi, nơi này là anh đưa ra đề nghị.”
Triều Vũ nhìn anh bật ngón cái khen ngợi: “Tuyệt vời!” Trầm trồ một tiếng, bạn trai mình quả là có mắt thẫm mỹ.
Ninh San cũng vô cùng thán phục: “Đẹp thật.”
Căn homestay này nằm tựa lưng vào núi và đưa mắt nhìn ra hồ, trong khu vườn phía trước căn nhà có trồng khá nhiều loại cây, cây đào cây lê, còn có các loại hoa cỏ, đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy toàn là màu xanh cùng rất nhiều màu sắc khác điểm xuyết, khiến cho người ta cảm thấy rất tò mò và thích thú.
Homestay này tên là “Hưởng lạc” .
Căn nhà này có khoảng ba tầng, tầng dưới cùng là không gian giải trí , lấy tường xi-măng làm chủ đạo, cầu thang và bàn đều được làm từ sắt phối hợp cùng gỗ, đồ thủ công mỹ nghệ xen lẫn với hơi thở hiện đại, trông khá tự nhiên lại đầy phong cách, đây cũng chính là kiểu mà những người trẻ tuổi ưa thích.
Tầng một có quầy pha trà, hai hàng bình thủy tinh đựng đủ các loại trà nhài, nguồn cung cấp phần lớn là từ các hộ dân xung quanh. Tới đây du lịch còn có thể chọn cho mình một tách trà nhài thích hợp. Không thể không nói Tịch Triết quả là có đầu óc kinh doanh . Bên đối diện là tủ sách, hai hàng trên cùng đặt khá nhiều sách hạt giống tâm hồn và những cuốn sách về du lịch.
Tịch Triết đi tới chào đón: “Thế nào? Có phải mọi người ngạc nhiên lắm không?”
Triều Vũ chụp mấy tấm ảnh, không tiếc lời khen: “Rất đẹp.”
“Đúng thế, đều là do mình tôi thiết kế, mỗi chiếc bóng đèn ở đây cũng do tự tay tôi chọn.” Tịch Triết dẫn theo bọn họ lên lầu, “Tầng hai và ba đều là phòng nghỉ, vì không gian có hạn, nên chỉ có tất cả tám phòng. Tầng thượng còn có thể ngắm sao vào ban đêm, chỉ cần mọi người không sợ muỗi đốt.”
Số phòng quả thật có hơi ít, cũng vì những người đến đây chủ yếu là để nghỉ dưỡng hưởng thụ.
Mỗi phòng đều được bài trí theo phong cách khác nhau, nhưng đều mang tới cảm giác dễ chịu.
Người ta tới đây để tìm kiếm cảm giác thoải mái, vì thế phải thiết kế sao cho làm nổi bật điều này.
Có thể nhận ra cái tâm của nhà thiết kế từng căn phòng.
Triều Vũ hỏi: “Giá phòng ở đây là bao nhiêu một đêm?”
Tịch Triết nhíu mày: “Mấy người đoán xem, nếu ai đoán đúng, đêm nay có thể ở phòng đó, lần tiếp theo cũng được ở miễn phí.”
Triều Vũ cười cười: “199 tệ.”
Ninh San cũng gia nhập: “299 tệ.”
Tịch Triết nhìn Hứa Bác Diễn: “Anh hai cảm thấy thế nào?”
Hứa Bác Diễn phán đoán: “Mỗi phòng đều có giá không giống nhau, đắt nhất là căn phòng hướng Đông Nam ở tầng ba, 699 tệ một đêm.”
Ba người kia vô cùng kinh ngạc nhìn anh.
Triều Vũ liền vội vàng hỏi: “Tịch Triết, anh ấy nói đúng không?”
Tịch Triết khó tin: “Anh hai, có phải anh đã xem lén không?”
Hứa Bác Diễn lạnh lùng nhìn anh, mặt ghét bỏ: “Tối nay chú xếp cho bọn anh ở phòng nào đây?”
“Căn phòng hướng Đông Nam tầng ba là cho anh, còn Ninh San tự chọn. Tuy nhiên em cũng nói trước với mọi người, hôm nay còn có người khác cũng đến, phòng có hạn. Mọi người đành phải ở chung vậy.”
“Chung thế nào?” Triều Vũ cùng Ninh San trăm miệng một lời.
Tịch Triết đưa mắt nhìn Triều Vũ một cái: “Cậu ở cùng phòng với anh hai tôi đi, Ninh San một mình ở căn phòng hướng đông tầng hai.”
Ninh San gật đầu: “Phòng ấy tôi rất thích .”
Triều Vũ len lén liếc Hứa Bác Diễn một cái, sắc mặt bỗng đỏ bừng. Đêm nay cô sẽ ngủ cùng giường với anh, ngộ nhỡ nếu anh không nhịn được thì cô phải làm sao bây giờ?”Tôi cũng muốn ở phòng đơn.”
Tịch Triết: “Không còn đâu. Mọi người đều được miễn phí tiền phòng! Cậu còn được ở phòng đắt nhất ! Sáng nay tôi vừa mở cửa sổ phòng đó, đã nhìn thấy một biển hoa trước mặt.”
Ninh San lui về sau một bước, “Triều Vũ, tao không đổi cho mày đâu.”
Triều Vũ: “…”
Hứa Bác Diễn quay người, ném lại một câu: “Anh về phòng nghỉ trước.”
Triều Vũ nhìn Tịch Triết: “Cậu cố ý !”
Tịch Triết nhún nhún vai: “Tiết kiệm tài nguyên thôi mà. Hơn nữa hai người đã là người yêu thì ở cùng phòng cũng có sao? Anh trai tôi vốn là xử nam nên cậu phải cố gắng nhiều rồi.”
Triều Vũ cắn răng: “Tịch Triết cậu nhớ đó cho tôi.” Cô nhanh chóng theo anh đi lên.
Tịch Triết cười, quay đầu nhìn Ninh San, “Hành lý của cậu đâu? Tôi giúp cậu mang lên phòng.”
“Chỉ một chiếc balo thôi, tôi đang đặt ở sofa dưới lầu .” Hai người vừa nói vừa đi xuống dưới.”Nơi này tuyệt thật, cuối tuần được nghỉ hoặc là đi nghỉ dưỡng dài hạn có thể hẹn bạn bè tới đây, thư giãn thoải mái.”
“Nếu cậu muốn tới thì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ nhắc nhân viên dưới quầy giữ phòng trống cho cậu.”
Ninh San cười một tiếng: “Bình thường cậu không ở đây à?”
“Tôi và một cậu bạn học còn mở thêm công ty nữa.”
Ninh San gật gật đầu, cô đã nghe qua về anh ở chỗ Triều Vũ, gia thế nhà Tịch Triết không tệ, ba mẹ đều làm chức cao. Cô cũng không nghĩ nhiều, mấy lần gặp mặt thì biết anh là người bạn tốt, mặc dù rất hay cãi nhau cùng Triều Vũ.
“Tịch Triết, cậu và Triều Vũ kỳ lạ thật? Nói thế nào cậu ấy cũng là chị dâu tương lai của cậu, sao cậu lại thích cãi nhau với cậu ấy thế?”
Tịch Triết kể lại sự kiện “Thư tình” năm ấy cho cô nghe, Ninh San nghe xong liền trêu đùa.”Chẳng lẽ kịch bản không phải là, một vài năm sau, cậu và Triều Vũ yêu nhau à?”
“Đừng, tôi chẳng liên quan gì tới bọn họ hết. Gia Hành còn chưa chịu bỏ cuộc đâu.” Tịch Triết thở dài, “Hai người đó cũng không biết, lát nữa Gia Hành sẽ đến.”
Ninh San chưa từng gặp mặt Thạch Gia Hành, nên cũng chỉ như sấm bên tai . Cô không khỏi cảm khái: “Hàng năm mẹ Triều đều lên chùa Thiên Minh cầu nhân duyên cho Triều Vũ, không ngờ năm nay câu ta có nhiều hoa đào như thế. Hôm nào tôi cũng phải đi thử mới được.” Cầu ông trời già ban cho một đoạn lương duyên mĩ miều.
Tịch Triết: “…” Phụ nữ thật mê tín.
Trên lầu, Triều Vũ ôm chiếc balo to của mình, đứng bên cạnh giường. Chiếc ga gường màu trắng như tuyết không có chút nếp nhăn nào. Phía nam phòng là bức tường kính thủy tinh, bên ngoài có một ban công. Ngoài ban công bày biện hai chiếc ghế, rất hợp để ngồi uống trà ngắm cảnh.
Hứa Bác Diễn treo quần áo xong liền lườm cô một cái: “Xếp đồ ra hết đi, lát nữa chúng ta đi leo núi.”
Triều Vũ nuốt nước bọt một cái: “Anh —— thật sự muốn ngủ cạnh em à?”
Hứa Bác Diễn nhíu mày: “Em còn cách nào khác à?”
Triều Vũ nắm chặt nắm đấm: “À ừm —— anh —— em —— “
Anh tiến lên một bước, dán người lại gần cô: “Sao nào?”
Trong lòng cô có chút khẩn trương: “Nếu anh không nhịn được thì đừng nhịn.”
Hứa Bác Diễn: “…”