Đêm đó, Hứa Bác Diễn đưa Triều Vũ về nhà.
Trên đường trở về, thái độ Triều Vũ im lặng khác thường , cô cứ cúi đầu xuống, dáng vẻ không yên lòng.
Hứa Bác Diễn nghiêng đầu sang hỏi: “Ngẩng đầu lên nào, nhìn đường phía trước.”
Triều Vũ ngẩng đầu, bỗng nhiên thở dài một cái.
Anh hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Triều Vũ hít một hơi sâu: “Em luôn cảm thấy nhân sinh thay đổi thất thường.”
Hứa Bác Diễn bất giác cười một tiếng, cô mới bao nhiêu tuổi chứ, lại cảm khái như bà cụ non thế.”Chuyện của Ninh San chưa hẳn là không tốt. Em nghĩ thử xem nếu như cô ấy kết hôn với Tần Châu xong mới xảy ra chuyện này, khi đó cô ấy sẽ càng khổ hơn.”
Triều Vũ gật gật đầu: “Hôm nay cám ơn anh.”
Hứa Bác Diễn vươn tay xoa xoa đầu cô: “Lên đi.”
Triều Vũ ngẩng đầu nhìn lên trên nhà, phòng khách trong nhà sáng đèn. Cô kéo tay anh không buông, “Không vội. Mấy hôm nay ba mẹ em không ở nhà, em cũng không bị chốt giờ về nữa.”
Thật ra cô cũng chẳng biết nói gì nữa, chỉ là không muốn chia tay anh về sớm như thế. Cô chỉ muốn ở cạnh anh lâu hơn một chút, sợ là sau này không còn cơ hội nữa rồi.
Triều Vũ đảo mắt lòng vòng: “Anh cúi xuống xem nào, em muốn xem lông mày của anh, vì sao mắt một mí mà lông mày lại dài như thế?”
“Đèn ở đây tối lắm, sao em nhìn thấy được.” Anh vẫn cúi người xuống cho cô nhìn.
Triều Vũ gãi cằm anh, cười hi hi một tiếng: “Đồ ngốc!” Nói xong, cô hôn chụt một cái lên môi anh rồi lập tức quay người chạy thẳng, chạy được mấy bước liền quay lại, “Em lên nhà trước nhé. Anh phải chú ý an toàn đấy.”
Hứa Bác Diễn đứng ở nơi đó, vươn tay xoa xoa môi. Đồ đáng ghét, chẳng biết cô học ở đâu ra chiêu này!
Cô dừng lại trong hành lang tối thui chứ không lên nhà ngay, cứ đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh càng lúc càng xa.
Triều Vũ lên nhà, Triều Huy đang nằm ngoài phòng khách xem bóng đá: “Lại làm thêm giờ à?”
“Ninh San gặp chuyện.” Triều Vũ nhìn thoáng qua, trên bàn trà là nửa quả dưa hấu rỗng ruột, “Sao anh không để cho em một miếng.”
Triêu Huy nhìn cô: “Người vừa đưa em về không phải Tần Châu à?”
Triều Vũ: “… Không phải.”
Triêu Huy hắng giọng: “Bạn học Triều Vũ, xin hãy nói thật chi tiết.”
Triều Vũ biết không thể gạt anh được nữa, bèn thản nhiên nói thật: “Bạn trai em.”
Triều Huy chẳng ngờ cô lại thành thật như thế: “Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Người ở đâu?”
Triều Vũ quét mắt lườm anh một cái: “Anh hai, anh đang điều tra nhân khẩu đấy à?”
Triều Huy mỉm cười, lẳng lặng chờ đợi.
Triều Vũ ngồi xuống, nhìn lên TV. Người dẫn chương trình đang tường thuật lại trận đấu rất gay cấn, nhưng cô lại chẳng hiểu gì cả.”Anh ấy cũng là người Ninh Thành , lớn hơn em năm tuổi, làm việc ở cục thủy lợi thành phố… Tên là Hứa Bác Diễn.” Câu cuối cùng, cô còn cố ý nhấn mạnh cho anh nghe.
Triều Huy vốn đang tìm kế thăm dò thông tin từ Triều Vũ, “Là Từ trong Thanh Phong từ lai à?”
“Không, là Hứa trong Hứa Tiên.”
Triều Huy sửng sốt một chút: “Hứa Bác Diễn.”
Triều Vũ gật gật đầu: “Sao thế?”
“Không có gì. Chẳng qua là cảm thấy cái tên này hơi khó đọc.” Triều Huy giật mình, “Hẹn cậu ta hôm nào cùng ăn một bữa đi.”
Triều Vũ bĩu môi: “Anh ấy rất bận rộn, không rảnh rỗi như anh đâu.”
Triêu Huy dịu dàng cười một tiếng, con nha đầu ngốc này lại dám xem thường anh.
Triều Vũ cắn môi, do dự nửa ngày cuối cùng vẫn mở miệng nói “Anh hai, em có chuyện muốn hỏi anh.”
“Giờ mới nghĩ tới anh hai đấy à?” Triều Huy nhíu mày.
Triều Vũ cầm chiếc remote lên, bật chế độ yên lặng. Cô nắm chặt bàn tay: “Anh còn nhớ dì đã cứu em năm đó không?”
Toàn thân Triều Huy khẽ run: “Tiểu Vũ, em muốn nói gì?”
Cô cong môi cười nhẹ: “Em cảm thấy thế giới này thật nhỏ, Ninh Thành lại càng nhỏ hơn, em có thể chạm mặt cậu bạn thời cấp ba nhiều năm không gặp ở tàu điện ngầm. Em đang nghĩ, có phải em đã gặp người nhà của dì ấy rồi không?”
“Tiểu Vũ!” giọng Triều Huy trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Triều Vũ liếm liếm đôi môi khô, cô cúi mắt xuống: “Mỗi khi đến mùa hè, đêm nào em cũng nằm mơ, mơ vê cảnh ngày hôm đó. Em đã không còn nhớ gương mặt của dì ấy, nhưng em vẫn lờ mờ nhìn thấy dì ấy, cái cảm giác ấy không thể nhầm được.”
Triều Huy đi tới, chạm tay lên hai vai cô, ôm cô vào lòng như ngày bé, bảo vệ cô dưới cánh chim của anh.”Tiểu Vũ, đừng nghĩ nhiều quá, mọi chuyện đã qua rồi.”
Triều Vũ sụt sịt mũi: “Người nhà dì ấy có tha thứ cho em không? Nhiều năm trôi qua, bọn họ cũng không muốn gặp chúng ta.”
“Gặp cũng bằng không gặp, bọn họ cũng sợ hai bên sẽ cảm thấy đau buồn.” Triều Huy giải thích.
Triều Vũ lắc đầu, hai tay che mắt: “Thật sao? Nhưng đã qua mười sáu năm rồi.”
Triều Huy nhíu mày: “Tiểu Vũ, đừng nghĩ về chuyện đó nữa. Anh biết trong lòng em cảm thấy áy náy, nhưng có một số chuyện không thể thay đổi được kết cục. em phải sống thật tốt, thì sự nỗ lực của dì Tịch mới có ý nghĩa.”
Triều Vũ buông thõng tay, cô âm thầm hít sâu một hơi: “Thế nhưng người nhà của dì Tịch thì sao? Sau này em phải đối mặt với bọn họ thế nào?” Gương mặt cô tái nhợt, “Anh hai, không phải anh đã biết rồi sao?”
Hình ảnh trên TV cứ thay đổi liên tục, có vẻ như trận đấu sắp kết thúc, người trên khán đài đang hoan hô, trên gương mặt là vẻ hưng phấn và vui sướng.
Giờ phút này, trong phòng khách rộng như thế lại hoàn toàn tĩnh lặng.
“Anh hai, Hứa Bác Diễn chính là con trai của dì Tịch Khê, đúng không?” Triều Vũ chớp mắt, hai mắt nhìn anh chằm chằm .
Sau khi ngẫm lại, Triều Huy mới nhận ra, hóa ra nãy giờ là cô đang thăm dò anh.