Người Trong Lòng Em

Chương 30: Anh quen Trình Hiểu Hi à ?



Triều Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu: “Hiểu Hi, cậu quen Hứa Bác Diễn à?”

Trình Hiểu Hi cười một tiếng: “Đúng vậy. Chúng tôi có quen nhau hồi nhỏ, cũng không phải quen thân lắm đâu.”

Sao lại có chuyên trùng hợp như thế chứ?

Triều Vũ hỏi: “Người phụ nữ xinh đẹp này là ai vậy?”

Trình Hiểu Hi im lặng mấy giây rồi mới nói: “Là mẹ của anh ấy.”

Trong nháy mắt đại não Triều Vũ trống rỗng. Cô nhìn kỹ mẹ Hứa Bác Diễn, đó là một người phụ nữ với khí chất dịu dàng thanh nhã, nhất định là vô cùng tuyệt vời. Những nét trên gương mặt Hứa Bác Diễn rất giống bà, miệng cũng rất giống.”Anh ấy rất giống mẹ mình. Đáng tiếc…” Cô không nói tiếp nữa.

“Cậu cũng biết à?” Trình Hiểu Hi không hề biết mối quan hệ của Triều Vũ và Hứa Bác Diễn hiện giờ, cô thở dài một hơi, giọng tràn đầy tiếc nuối.”Dì ấy rất giỏi đấy, dì ấy biết đàn piano. Sau khi nhà tôi chuyển tới đây, thường được nghe dì ấy đánh đàn. Hứa đội cũng biết đánh đàn piano .”

“Anh ấy cũng biết đàn sao?” Hoàn toàn không thể tin được.

“Đúng vậy. Hồi bé anh ấy thường xuyên tham gia những đợt biểu diễn văn nghệ của trường.”

Triều Vũ do dự mà hỏi thêm: “Có vẻ cậu rất hiểu anh ấy.”

Trình Hiểu Hi thản nhiên nói: “Ngày xưa nhà tôi và nhà anh ấy ở đối diện nhau . Ba tôi và ba anh ấy cũng là đồng nghiệp.”

Thì ra là thế.

“Có phải Hứa Bác Diễn hồi bé lì lắm đúng không?”

Trình Hiểu Hi lắc đầu: “Anh ấy mặt nào cũng xuất sắc, là con nhà người ta trong khu chúng tôi. Kỳ thật, nhắc mới nhớ, anh ấy thay đổi nhiều thật. Có thể cũng vì chuyện của dì đã ảnh hưởng rất nhiều tới anh ấy.”

Mười mấy tuổi đã mất mẹ, đối với anh mà nói quả thật là đả kích lớn của cuộc đời.

“Sao mẹ anh ấy trẻ vậy đã qua đời .”

Trình Hiểu Hi chậm rãi nói: “Cứu người nên đã hy sinh cả mạng sống của bản thân.”

Lòng bàn tay của Triều Vũ ướt đẫm mồ hôi, cô từ từ thả tấm ảnh xuống, đôi mắt thất thần.”Cậu có biết chuyện gì xảy ra không?”

“Nghe nói hình như là vì cứu một đứa trẻ.”

“Đứa trẻ à ——” Triều Vũ nặng nề mà nhắc lại.

“Triều Vũ ——” Trình Hiểu Hi nói : “Tôi xuống dưới rửa thêm một tấm.”

“Rửa ảnh sao?” Cô giật mình tỉnh táo lại, sắc mặt bình thản.

“Cuối tuần vừa rồi tôi tới nhà anh ấy làm khách, có nhắc tới chuyện tấm ảnh, nhà anh ấy dọn nhà mấy lần nên đã mất hết ảnh rồi. Tôi đã đồng ý rửa thêm cho anh ấy mấy tấm.”

Triều Vũ ngẩn ngơ. Thì ra quan hệ giữa hai người “Không thân” như thế đây.

Hứa Bác Diễn cái tên tệ hại này, tại sao một câu cũng không nhắc tới với cô. Thật sự là đáng ghét. Cô nắm chặt tay, lại nhớ tới những lời Trình Hiểu Hi vừa nói và cả biểu cảm trên gương mặt kia nữa, hình như quan hệ giữa hai người cũng không có gì đặc biệt.

***

Đã sắp đến giờ tan làm, Triều Vũ đột nhiên nhận được cuộc gọi cầu cứu từ Ninh San.

Mẹ lão Tần dẫn theo họ hàng đang hung dữ quát mắng trước cửa nhà cô.”Triều Vũ, làm sao bây giờ?”

“Báo cảnh sát trước đã, tao lập tức qua đó ngay.” Trong nháy mắt Triều Vũ đứng bật dậy, rồi vào phòng xin lãnh đạo về sớm.

Cô vừa đi vừa gọi điện cho Hứa Bác Diễn.

Hứa Bác Diễn đang nghiên cứu phương án cải tạo con sông Vũ Hoa cùng bọn Đại Hùng trong văn phòng, chuông điện thoại di động vang lên bất ngờ phá vỡ cuộc thảo luận của bọn họ. Các đội viên đều nhìn thấy hai chữ hiện trên màn hình cuộc gọi —— Triều Vũ.

Đại Hùng: “Hứa đội, anh nghe điện trước đi. Triều phóng viên chắc đang nhớ anh.”

Từ Dật lẩm bẩm sửa lại lời anh: “Ai bảo? Triều phóng viên nhất định đang muốn phỏng vấn Hứa đội của chúng ta.”

Đại Hùng vỗ nhẹ mấy cái vào miệng : “Tôi nói nhầm, là lỗi của tôi.”

Hứa Bác Diễn quét mắt nhìn hai người một cái: “Mọi người cứ thảo luận tiếp đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.”

Anh đi ra ngoài hành lang, bấm kết nối cuộc gọi.

“Ninh San xảy ra chuyện rồi, mẹ lão Tần dẫn người tới nhà cậu ấy gây sự.”

“Giờ em đang ở đâu?”

“Em đang qua đó.”

“Triều Vũ, em bình tĩnh trước đã. Nghe anh nói này, Ninh San đang ở trong nhà đúng không?”

“Vâng.”

“Được. Chúng ta báo cảnh sát trước đã. Sau khi em qua đó thì ở dưới lầu chờ anh, đừng nên manh động. Chờ anh tới, nghe rõ chưa!”

“Nghe —— nghe rõ .”

Hứa Bác Diễn thở một hơi: “Chờ anh.”

Trong phút chốc Triều Vũ bỗng cảm thấy an tâm hơn hẳn.

Hai mươi phút sau, Hứa Bác Diễn tới nơi, liền thấy Triều Vũ đang đi tới đi lui dưới lầu, anh bước nhanh chân về phía cô.

“Triều Vũ ——” giống như đã quen nhau nhiều năm nay, anh gọi tên cô rất thuận miệng.

Triều Vũ quay đầu, mày nhíu chặt: “Cảnh sát vẫn chưa tới.”

“Chúng ta lên trước đã.”

Hai người lên lầu, trên bậc thang tụ tập rất nhiều ngời. Tất cả mọi người đang vây xem náo nhiệt.

Tiếng quát mắng của mẹ Tần vang lên từ tầng bốn, lời lẽ cực kỳ khó nghe.

Triều Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm. Người hiền dễ bị bắt nạt, quả nhiên là đúng. Những năm vừa qua Ninh San đối xử tốt với mẹ Tần cỡ nào cô là người rõ nhất, Triều Vũ tức muốn nổ phổi.

Hứa Bác Diễn quay đầu nắm chặt tay cô: “Đừng lo lắng. Có loại người chỉ biết to mồm nhát chết thôi.”

Hai người vừa xuất hiện, mẹ Tần liền quay phắt ra nhìn cô.”Triều Vũ, cô tới đây làm gì?”

Triều Vũ nhìn điệu bộ của cả đám, năm sáu người, cả nam cả nữ. Cô trào phúng cười một tiếng: “Dì à, tôi nghe nói gần đây có tin tức nên tôi đến xem thử. Không ngờ lại gặp mọi người ở đây.”

Mẹ Tần biết cô là phóng viên: “Đây là chuyện của tôi và Ninh San, cô đừng xen vào.”

“Tôi không quan tâm lắm. Tôi chỉ muốn tới đây đưa tin thôi.” Cô suy đoán mẹ Tần vẫn muốn giữ mặt mũi, nếu vụ này mà lên mạng, đồng nghiệp của lão Tần, bạn bè của bà đều sẽ biết chuyện.

“Ninh San, cô ra đây cho tôi, ở trong đó làm rùa đen rụt đầu đấy à. Hôm nay chúng ta sẽ nói rõ ràng mọi chuyện.” Mẹ Tần đập bình bịch lên cửa.

Cửa rốt cục cũng từ từ mở ra.

Ninh San tóc tai bù xù đứng trước cửa nhà, tay phải cầm con dao phay. Cô nhìn mẹ Tần, khóe miệng nhếch lên một cái: “Được, hôm nay chúng ta thanh toán hết mọi chuyện đi.”

Mẹ Tần bị thần thái điên cuồng kia dọa sợ.

Triều Vũ vừa định tiến lên, liền bị Hứa Bác Diễn kéo lại. “Chờ chút đã.”

“Ninh San có gì đó là lạ.”

“Nghe xem cô ấy nói gì đã, đừng sợ.”

Triều Vũ cố kiềm chế sự nóng vội của bản thân.

Ninh San cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ Tần: “Tôi và Tần Châu quen nhau năm năm, yêu nhau bốn năm. Tôi toàn tâm toàn ý lại chẳng ngờ tất cả đều đổ cho chó ăn. Bà muốn nói gì? Còn muốn tới chửi gia đình tôi, khinh bỉ xuất thân của tôi à?”

“Đừng đổi chủ đề. Còn những thứ Tần Châu mua cho cô đâu? Tết vừa rồi nhà chúng tôi cho cô tiền, cô còn chẳng biết xấu hổ mà nhận?”

“A a a a ——” Ninh San vừa rơi nước mắt lại muốn bật cười.”Số tiền ấy à—— nó nằm trong tay con trai bà đấy, tôi chưa từng cầm một tờ nào. Bà tự về hỏi con trai bà đi.”

“Nói láo! Sao như thế được!” Mẹ Tần bĩu môi mặt xem thường.

Ninh San cầm dao, đột nhiên vung lên, dọa tất cả mọi người lùi lại.”Bà muốn lấy lại những thứ anh ta đã tặng tôi đúng không? Tôi trả hết cho bà.”

Cô quay vào nhà, bưng một thùng giấy từ trong nhà ra. Trong thùng có rất nhiều quà mà Tần Châu đã tặng cho cô, một chiếc di động kiểu cũ đã hỏng, một chiếc khăn quàng cổ, cô đều giữ lại hết.

Mẹ Tần nhìn thùng giấy kia mà thở dài một hơi, thầm mắng thằng con trai ngốc nhà bà, mấy năm qua hóa ra nó lại mua nhiều đồ cho Ninh San như thế.

Ninh San khẽ cắn môi: “Được, đồ của Tần Châu tôi đã dọn sạch trả hết rồi, giữ lại cũng chướng mắt. Bây giờ bà có thể trả hết đồ của tôi được chưa?”

Khóe miệng mẹ Tần run lên.

Ninh San nhìn thoáng qua Triều Vũ: “Tao nói mày nhớ hết nhé.”

Triều Vũ liên tục gật đầu: “Được.”

“Dầu cát, tháp phiến , ghế mát xa, máy rửa bát, một chiếc vòng ngọc, một đôi bông tai vàng…” Cô nói từng món đồ, từ món quà đầu tiên của bốn năm trước cho tới món gần đây nhất.” Những bộ đồ mà tôi mua cho bác nhà và bà coi như không tính, cứ coi như tôi đang làm từ thiện đi.”

Sắc mặt mẹ Tần khó xử vô cùng: “Vậy đó cũng là tiền của con trai tôi.”

Ninh San che miệng cười nhẹ: “Vậy chờ lát nữa con bà tới, chúng ta nói tiếp. Để tôi gọi điện cho anh ta tới.”

Thấy vậy, mẹ Tần lôi di động ra gọi ngay cho con trai mình.

Ninh San giơ chiếc dao trong tay lên, đi về phía trước từng bước: “Dù tôi chỉ có một mình nhưng mấy người muốn mất tay hay chân cũng được, tôi chơi tới cùng.”

Triều Vũ âm thầm cười một tiếng, chiêu này của Ninh San quả thực là là lợi hại. Đối với một người chẳng biết lý lẽ như mẹ Tần, dọa bà ta một chút sẽ có tác dụng hơn.

Hứa Bác Diễn nghiêng đầu sang nói với cô: “Yên tâm đi. Ninh San đã chiếm thế thượng phong rồi.”

Không lâu sau, cảnh sát cũng tới.

Ninh San cười buông con dao xuống.

Họ hàng bên phía Tần gia cung mau chóng tản đi, những tưởng rằng Ninh San là quả hồng mềm, hóa ra con thỏ cuống lên cũng cắn người. Bọn họ cũng không muốn ở lại để mang tiếng xấu.

Mẹ Tần thấy họ hàng đều về cả thì vừa vội vừa tức.

Bà liền nói với cảnh sát , đây chỉ là họ hàng cãi nhau.

Cảnh sát quay sang hỏi Ninh San: “Thật sao?”

Ninh San lắc đầu: “Làm phiền các anh rồi, chúng tôi không phải họ hàng cãi nhau, tôi cũng không phải người nhà của bà ta.”

Cảnh sát chau mày: “Mọi người phải chú ý tới xung quanh, đây là đang gây rối an ninh trật tự nơi công cộng .”

Mẹ Tần nghe xong liền giải thích ngay: “Đồng chí cảnh sát , cô ta là bạn gái cũ của con trai tôi, hôm trước đã dẫn người tới đánh con trai tôi, tôi tức quá không nhịn nổi, nên hôm nay mới tới để hỏi chuyện.”

Cảnh sát đã hiểu, những chuyện thế này anh cũng gặp nhiều rồi. Hai cảnh sát nói mấy câu thuyết phục hai bên.

Hứa Bác Diễn đứng ra giải thích lại mọi chuyện một lần.

Cảnh sát nhìn anh: “Nhưng cứ thế này cũng không phải cách.”

Hứa Bác Diễn trầm giọng nói: “Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ mau chóng xử lý mọi chuyện .”

Sau khi cảnh sát ra về thì Tần Châu cũng tới nơi. Hắn chạy vội tới, mặt đầy mồ hôi.”Mẹ, sao mẹ lại tới đây nữa?”

“Mẹ tìm cô ta hỏi chuyện. Tần Châu, cô ta muốn lấy đồ trong nhà mình, con nói xem những thứ đó có phải con dùng tiền của mình mua không?”

Sắc mặt Tần Châu trong nháy mắt cứng đờ, dù sao hai người cũng từng yêu nhau mấy năm, hiện giờ hắn cảm thấy rất xấu hổ với Ninh San.

Ninh San không nói một lời nhìn hai mẹ con nhà kia biểu diễn.

Tần Châu đi tới trước mặt cô: “Ninh San, em cho tôi giữ lại chút mặt mũi đi, đừng so đo với mẹ tôi nữa.”

Ninh San quay mặt đi, thực sự không muốn nhìn gương mặt này nữa, bây giờ thấy hắn, cô chỉ cảm thấy buồn nôn như vừa nuốt phải một con ruồi.”Anh tự nói với mẹ mình đi.”

“Tôi sẽ giải thích cho bà ấy hiểu .”

“Không! Hôm nay anh phải nói thật rõ ràng vào! Tần Châu, con mẹ nó, tôi nói cho anh biết, sau này tôi không muốn thấy mặt anh và người nhà của anh nữa. Hôm nay chúng ta hãy thanh toán hết mọi thứ đi.”

Mẹ Tần : “Cô quát cái gì mà quát! Tần Châu, con nói đi. Đừng nhịn cô ta làm gì.”

Tần Châu nhắm mắt lại: “Mẹ, những thứ Ninh San mua cho nhà mình đều dùng tiền của chính cô ấy.”

Ninh San cong khóe miệng, nở nụ cười trào phúng.

Cả người mẹ Tần cứ run lẩy bẩy.

Triều Vũ thuận thế hỏi: “Tần Châu, có phải Ninh San đã đưa lại cho anh số tiền mà ba mẹ anh cho cô ấy không?”

Tần Châu nhìn Ninh San một cái, gật gật đầu.

Mắt mẹ Tần cứ trợn ngược cả lên, bà nghiến răng: “Sao con lại che chở cho con tiện nhân này.”

“Mẹ!” Tần Châu quát lên, “Mẹ rốt cục có muốn giữ mặt mũi cho gia đình chúng ta nữa không. Đồ đều do Ninh San mua, cô ấy không lấy một xu nào của nhà mình cả.”

Ninh San thở phào một hơi, mấy năm qua cô chịu đựng mẹ Tần, cũng là vì nể mặt Tần Châu. “Tần Châu, hôm nay chúng ta hãy kết thúc mọi chuyện đi. Đồ anh tặng tôi thì tôi đã trả hết cho mẹ anh rồi. Hiện giờ đồ mà tôi tặng, dù là nó nát rồi, tôi cũng muốn lấy về.”

Mắt Tần Châu đỏ rực nhìn cô: “Quay về tôi sẽ chuyển khoản trả em.”

Mẹ Tần hận đến nghiến răng.

Ninh San vốn chẳng thèm nhìn bà ta: “Tháng trước, anh muốn mua điện thoại, tôi đã chuyển khoản qua Wechat cho anh ba ngàn tệ.”

Mặt Tần Châu lúc đỏ lúc trắng: “Ngày mai tôi sẽ chuyển trả lại cho em.”

“Được. Từ nay về sau, mời mấy người cách xa tôi một chút. Còn nữa, mong anh quản chặt mẹ mình, nếu như lần sau bà ấy tới nhà tôi, thì con dao trên tay tôi sẽ chẳng quan tâm bà ta là người hay là heo đâu, đến lúc ấy tôi có chặt nhầm cũng chẳng thể trách tôi được.”

Mẹ Tần thở hổn hển: “Cô đang mắng ai đây.”

Tần Châu chật vật kéo mẹ Tần rời đi.

Triều Vũ không nhịn được cười rộ lên.

Ninh San cũng không nhịn được mà cười ha hả: “Triều Vũ, giờ thì tao cảm thấy dễ chịu quá.”

“Được, mọi chuyện đã qua rồi .” Triều Vũ ôm cô, xoa xoa lưng cô động viên.

Ninh San nhắm mắt lại, không kiềm chế được những giọt nước mắt.”Tao không khó chịu, chỉ là cảm thấy bị tổn thương.”

“Hôm nay mày tuyệt lắm.” Vừa khiến người ta đau lòng lại khiến người ta bội phục.

“Cám ơn mày, cám ơn Hứa đội.”

Sau khi an ủi Ninh San, Triều Vũ và Hứa Bác Diễn mới trở về. Kết thúc màn kịch, Triều Vũ cũng hết hơi rồi.

Hứa Bác Diễn cũng coi như được mở rộng tầm mắt, đây là lần đầu tiên anh gặp một người vô lý ngang ngược như thế.

Bọn họ chậm bước đi bên nhau, cả hai đều chẳng nói lời nào. Mặt trời đã ngả về tây, phía chân trời xa xa nhuộm một màu vàng cam, giờ phút này khung cảnh xung quanh bỗng trở nên thật yên bình.

Triều Vũ nhìn về nơi xa, những sợi tóc mềm mại rủ xuống vai, cô vươn tay hất ra sau đầu “Nếu không phải gặp được anh, sau vụ của Ninh San chắc em cũng chẳng muốn có bạn trai nữa.”

Hứa Bác Diễn bật cười.

Triều Vũ đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó liên quay sang hỏi anh: “Hứa Bác Diễn, có phải anh quen Trình Hiểu Hi không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv