Tôi đẩy đám người, lao lên nhìn, quả nhiên là bố tôi.
Chỉ thấy mắt ông ấy nhắm chặt, hai tay chồng lên nhau đặt trước ngực, trên người, không ngờ lại mặc áo liệm màu xanh!
Nhìn thoáng qua, bộ dạng của ông ấy trông giống hệt ông nội lúc được hạ táng!
Nhưng khác biệt chính là, trên chân ông ấy chỉ đeo một chiếc giày vải màu đen, đây là ‘thọ hài’ đeo cho người chết, một chân khác, lại đeo một chiếc giày giải phóng cũ kỹ, đâu là giày tối hôm qua bố tôi mang, một chiếc khác ở bên chỗ bác cả.
Vì sao bố tôi lại nằm trong quan tài của ông nội? mộ của ông nội, phải cần nhiều người thế này mới đào ra được, bố tôi làm thế nào để chui vào? Quan trọng nhất là, nếu bố tôi nằm trong quan tài, vậy ông nội đâu? Thi thể của ông nội đã đi nơi nào?
- Khiêng người lên!
Trần tiên sinh phân phó, mọi người hợp sức khiêng bố tôi lên, đặt nằm thẳng trên đất, tôi lao tới vừa khóc vừa gọi bố, nhưng bất kể tôi có gọi thế nào, bố tôi vẫn nằm im không động đậy, thật giống như người chết, lúc này, tôi cảm thấy đất trời xoay chuyển, dường như, cả bầu trời đã sắp sụp xuống.
Trần tiên sinh lấy chiếc giày giải phóng trong tay bác cả tối qua nhặt được, đưa cho tôi, bảo tôi thay cho bố.
Tôi đi tới ngồi bên cạnh chân bố, Trần tiên sinh ngồi xổm bên cạnh tôi, dặn tôi động tác thay giày phải chậm một chút, bảo tôi trong lòng phải lẩm nhầm mười tám lần câu, ‘bố ơi mau trở về’.
Tôi vừa nhẩm trong lòng, vừa bắt đầu thay giày cho bố, nghe thấy Trần tiên sinh khẽ nhỏ giọng nỉ non, hình như đang nói: ‘giày phân trái phải, đường có âm dương, người âm đi đường âm phủ, người dương đi đường dương gian, nếu nhầm đường, mau quay đầu lại!
Trần tiên sinh nói rất chậm, hơn nữa giọng điệu lại rất kỳ quái, thật giống như đang ca hát, đợi sau khi tôi nhẩm xong mười tám lần, thay xong giày, Trần tiên sinh cũng vừa hay nói xong chữ ‘lại’ cuối cùng. Lúc ông ấy nói chữ này, tay trái hung hăng tát mạnh vào trán bố tôi.
Nói ra cũng thật lạ, một tát này của Trần tiên sinh, bố tôi bỗng chốc tỉnh lại ngồi bật dậy, đám người cùng thôn xung quanh sợ tới mức đều lui ra sau vài bước.
- Mọi người nhìn tôi làm gì?
Đây là câu nói đầu tiên sau khi bố tôi tỉnh lại.
Nghe thấy vậy, tôi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lao tới ôm chặt bố mình.
Từ sau khi lên trung học, tôi chưa từng ôm bố mình, bởi vì cảm thấy xấu hổ, không ngờ đến lúc sắp tốt nghiệp đại học, lại ôm chặt bố như thế, lúc đó tôi nghĩ, phải nhân dịp còn cơ hội, nên ở bên cạnh bố mẹ nhiều một chút, đừng đợi tới lúc thực sự xuống mồ, mới hối hận.
Giải quyết xong chuyện của bố tôi, Trần tiên sinh cũng không vội vã kêu mọi người trở về, mà bảo mọi người lập tức lấp đất lên mộ.
Bác cả và bác hai tôi đều vô cùng lo lắng, vội vàng ngăn cản, bác cả nói, phải đợi tìm thấy thi thể của ông nội tôi, sau đó mới hạ táng vùi mộ chứ? Nhưng Trần tiên sinh lại lắc đầu thở dài, nói, nơi này không chôn người được nữa.
Bác cả nói:
- Đây là vị trí lúc còn sống ông già nhà tôi tự chọn, liên tục nhắc đi nhắc lại, sau khi ông ấy chết nhất định phải chôn ở đây, hiện giờ ông lại nói, nơi này không thể chôn, thế thì phải làm gì mới được đây?
Tôi nhìn được ra, bác cả vẫn rất tin tưởng Trần tiên sinh, ông ấy nói nơi này không thể chôn người, bác cả thật ra cũng tin, huống chi, ông nội đã trước sau hai lần bò ra khỏi mộ, hơn nữa, hiện tại tìm khắp nơi cũng không thấy thi thể đâu, lòng kiên định của bác cả, lại càng bị xao động.
Nhưng khi còn sống, ông nội đã dặn dò bác ấy, cho nên, hiện tại bác ấy cũng thấy rất mâu thuẫn, tôi chưa từng nhìn thấy qua một người già sắp sáu mươi tuổi lộ ra biểu cảm không biết phải làm sao như vậy, bác ấy cầm tẩu thuốc, ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm chặt đầu, bất lực như một đứa trẻ.
Nhưng cho dù là vậy, thái độ của Trần tiên sinh vẫn rất kiên quyết, nói nơi này không thể chôn người, thì chính là không thể chôn người.
Vì thế, dưới chỉ huy của Trần tiên sinh, đám trai tráng lại vội vàng lấp mộ lại, lần này động tác nhanh nhẹn hơn, không bao lâu sau đã xong xuôi.
Lúc này, mặt trời đã sắp xuống núi, sắc trời dần tối, bố tôi đứng một bên nhìn tất cả, hình như vẫn chưa phục hồi lại tinh thần sau chuyện tối qua, còn đang cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện trong khoảng thời gian bị hôn mê.
Chờ tới lúc xẻng đất cuối cùng được đắp lên, Trần tiên sinh đeo chiếc ‘thọ hài’ màu đen lúc trước bố tôi đeo lên chân mình, sau đó đứng lên trên mộ, dùng chân đạp ba lần, thời điểm đạp chân lên, trong miệng còn lẩm nhẩm, nhưng cách khá xa, tiếng của ông ấy lại nhỏ, nên tôi không nghe rõ ông ấy đang nói gì.
Sau khi đạp lần cuối, Trần tiên sinh lại tháo chiếc giày lúc trước bố tôi đeo ra, đặt lên đầu mộ, sau đó dùng lửa thiêu cháy.
Tôi vốn cho rằng đến đây là xong, nhưng Trần tiên sinh lại hô hào mọi người, lật ngược bia mộ của ông nội lại, lần này, bác cả bác hai và cả bố tôi đều không đồng ý.
Bia hướng lên trời, linh hồn thăng thiên; bia hướng xuống đất, rơi vào địa ngục.
Đây là tục ngữ mà đến ngay cả đứa trẻ con trong thôn cũng biết, chỉ là hiện tại, Trần tiên sinh lại muốn đảo ngược bia mộ của ông nội, đừng nói là đám người bác cả, cho dù là tôi, cũng không đồng ý, làm vậy khác nào nguyền rủa ông nội tôi? Tuy rằng ông nội đã nhiều lần bò ra khỏi mộ dọa tôi sợ, nhưng dù sao ông nội cũng chưa từng làm hại tôi, hơn nữa, đó là ông nội tôi, tôi sao có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra? Mặc dù tôi là sinh viên, nhưng trải qua chuyện này, tôi đã bắt đầu kính sợ tục ngữ dân gian.
Thái độ của Trần tiên sinh vẫn rất kiên quyết như trước, nói nếu không dựng ngược bia mộ, chuyện xảy ra sau này, đừng đến gọi Trần Ân Nghĩa này nữa.
Tất cả mọi người đều nghe được ra, giọng điệu của Trần tiên sinh rất cương quyết, cơ bản không có chỗ để thương lượng.
Nhưng đó là ông nội tôi, tư tưởng của bác cả và bố tôi còn rất phong kiến, vẫn không chịu cho mọi người động thủ. Lúc này, bác hai đứng dậy, nói:
- Hay là nghe theo Trần tiên sinh đi, trời sắp tối rồi, mau giải quyết xong chuyện này, bằng không đợi tới lúc trời tối, chỉ sợ lại xảy ra biến cố khác, lại nói, ông già cứ bò ra khỏi quan tài, anh không sợ, chẳng lẽ Tiểu Dương cũng không sợ sao?
Bác hai nhắc tới tôi, bác cả và bố tôi liếc nhìn tôi một cái, không nói gì, chỉ cúi đầu, coi như ngầm đồng ý.
Trần tiên sinh nhanh chóng kêu mọi người động thủ, bia mộ vốn không lớn, chỉ cần ba bốn người là đủ.
Đợi cho tới lúc bia mộ được dựng ngược lại, sắc trời lại tối đi một chút.
Tôi nhìn thấy Trần tiên sinh cởi hai chiếc giày dưới chân ra, mỗi bên tay cầm một chiếc, giơ cao, sau đó đập mạnh lên đầu bia mộ ( lúc này đầu bia mộ đã hướng lên trời) sau khi Trần tiên sinh đập ba lần, ngẩng đầu nhìn trời hô to:
- xuống mồ vi an, lạc địa sinh căn!
Trần tiên sinh vừa hô xong, tôi chợt nghe thấy chung quanh vang lên những tiếng ‘sột soạt’, lúc này tiếng động còn rất nhỏ, nhưng không bao lâu sau, tiếng động dần lớn hơn, hơn nữa, càng lúc càng gần.
Không chỉ có mình tôi nghe thấy, mọi người đều nghe thấy, hơn nữa, âm thanh kỳ quái này mọi người hẳn chưa từng nghe qua, cho nên đều có chút sợ hãi. Đám trai tráng trong tay nắm chặt cuốc, bày ra bộ dáng lúc nào cũng có thể đánh nhau.
Bụi cỏ bốn phía bắt đầu động đậy, như có thứ gì sắp chui ra, tôi liếc mắt nhìn Trần tiên sinh, phát hiện sắc mặt ông ấy rối rắm, ngón tay cái hai bên tay không ngừng bấm bấm vào các ngón tay còn lại, giống như đang suy tính gì đó.
Âm thanh càng lúc càng lớn, trong đám người đã có người bắt đầu luống cuống, bác hai và bí thư thôn vội vàng hô lên chớ hoảng sợ, mọi sự đã có Trần tiên sinh.
Bụi cỏ bị đẩy ra, mọi người nhìn thấy rõ….. chuột! hàng trăm con chuột!
Chúng nó lao tới từ bốn phương tám hướng, cũng không sợ chúng tôi, mà trực tiếp băng qua chân chúng tôi, sau đó dừng lại bên cạnh mộ, vây lại thành từng vòng tròn, quanh mộ đông nghìn nghịt, gần như đến một con kiến cũng không chui lọt.
Bạn có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó không? tất cả đám chuột đen sì sì, nằm kín trên đất, chúng nó yên lặng, không phát ra tiếng động, cứ quỳ rạp trên mặt đất, yên lặng tới mức khiến lông tơ toàn thân người ta dựng thẳng hết lên.
Đột nhiên, tất cả lũ chuột đứng lên! Đúng vậy, đứng lên! Chúng nó dùng hai cái chân sau để chống đỡ, cả thân mình dựng thẳng, hai chi trước không ngừng vuốt chòm râu trên mặt, chòm râu kia, nhìn thoáng qua, thật giống như ba nén hương dựng thẳng lên trời, động tác của chúng nó giống hệt nhau, hết lần này đến lần khác, không cảm thấy mệt! tất cả mọi người đều nhìn tới mức choáng váng, ở đây chưa ai nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Trần tiên sinh đột nhiên vô cùng hoảng sợ, thét ‘A!’ một tiếng, cả người bắt đầu run rẩy, nơm nớp lo sợ hô:
- vạn chuột vái mộ, chỉ có chết không có sống! Chạy mau! Chạy mau! Chạy mau!